Nếu ngươi từ biển khơi mà đến, men theo con đường hướng tây, ắt sẽ gặp một tòa thành phồn hoa, rực rỡ chẳng giống chốn nhân gian.
Đó chính là đất phong của U Vương điện hạ - U Châu.
Cuối thời vương triều, đói khát hoành hành, chư hầu mạnh ai nấy giữ, thiên hạ chìm trong loạn lạc. Thế mà chỉ riêng U Châu vẫn yên bình, giống như một “chốn đào nguyên” giữa nhân gian.
Nơi đây có thành lũy vững chãi nhất, phồn hoa tấp nập nhất…
Tĩnh hoàng tử mất mẫu thân từ sớm, lại chẳng có chí lớn lao. Từ năm tuổi, hắn đã chỉ mơ đến ngày được phong vương, rồi về đất phong sống cuộc đời an nhàn, không tranh chấp, không đấu đá, ngày ngày ăn ngon ngủ kỹ.
Tiếc thay, vận mệnh không để hắn được yên. Hệ thống xây dựng quy mô lớn "Kinh Đô Phồn Hoa Mộng" theo hắn chuyển thế đã sớm đào hố chờ hắn rơi xuống…
[Sau khi sử dụng Thành Chủ Chi Tâm, thành chủ sẽ thân thể cường tráng, bách độc bất xâm, đao thương bất nhập… nhưng đồng thời cũng bị trói chặt với U Châu: thành còn người còn, thành mất người vong.]
U Vương điện hạ nghe xong run bần bật: hắn mới sống được sáu năm thôi, nhưng U Châu đã suýt bị phá một lần rồi!
Vừa đặt chân đến đất phong, lớn lên trong thâm cung đại điện, U Vương điện hạ liền trợn tròn mắt. Hoang vắng nghèo nàn như vậy sao? Chẳng lẽ hắn sẽ trở thành vị vương đầu tiên chết đói ngay tại đất phong của mình?
Thế là tiểu U Vương vừa đói bụng vừa nghiêm túc viết thư cầu cứu: “Phụ hoàng, hoàng huynh, cữu cữu ~~ cơm cơm! Đói đói!!”