Bách Lý Tĩnh nghe xong chỉ muốn trừng mắt, lại sực nhớ mình vốn không có cái thói trợn mắt này, liền ngẩn người một thoáng.
U Vương điện hạ cố gắng kìm nén, nhưng trong lòng tức đến run người: Hiệu úy này quả thật không hiểu, dựa vào người khác sao bằng dựa vào chính mình. Đạo lý này bản vương đã hiểu từ khi bốn tuổi! Hắn lớn thế này rồi mà còn chưa thông suốt ư?
Hơn nữa, các ngươi có ai hiểu được nỗi khổ của bản vương? Cái Thành Chủ Chi Tâm đó đã nói, thành phá, người chết! Hắn đã chết rồi, Đông Đô Hầu dù có kéo quân đánh về, chẳng lẽ hắn còn có thể sống lại sao?!
Thật tức chết bản vương mà!!”
“Ngươi là U Vương, hay bản vương là U Vương?”
Hiệu úy hoảng hốt, lập tức quỳ xuống dập đầu cầu xin tha tội.
Bách Lý Tĩnh tức giận ra lệnh: “Binh lính thủ thành thành phải loại bỏ hết kẻ già yếu, bệnh tật, toàn bộ huấn luyện lại từ đầu. Phải có uy vũ, phải có năng lực tác chiến, rõ chưa? Nếu ngươi không huấn luyện nổi, vậy để Triệu Xuyên thay thế ngươi còn hơn!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT