Ninh Đức năm thứ mười.

“Vàng sinh ra từ sông Lệ Thủy, ngọc xuất từ núi Côn Cương. Kiếm tên Cự Quyết, ngọc trai gọi là Dạ Quang. Trái quý có lý, hạnh...”

Bách Lý Tĩnh giơ sách che nửa khuôn mặt, cúi đầu ngáp một cái thật dài. Buồn ngủ quá đi mất~. Đây đã là năm thứ ba hắn phải học thuộc Thiên tự văn.

Từ khi vừa tròn bốn tuổi, hắn bắt đầu học chữ. Hết Thiên tự văn lại đến Thuyết văn, Luận ngữ, ngày ngày lặp đi lặp lại suốt ba năm trời. Chán đến mức không chịu nổi, hắn lại lén ngáp thêm một cái nữa.

Ngồi bên trái, tiểu oa nhi Bách Lý Hổ bắt gặp, liền trừng mắt khinh bỉ, rồi lại ngoan ngoãn ngồi thẳng, chăm chú nghe giảng.

Bách Lý Tĩnh tuy lớn hơn ba tuổi, nhưng chẳng buồn để tâm đến ánh mắt ấy.

Trẻ không mẹ chẳng khác nào cỏ dại. Mà nếu thứ cỏ dại ấy mọc trong hoàng cung, e rằng còn chẳng bằng lũ trẻ nhà dân thường có chút của cải.

Chỉ cần nghe tên thôi, đã đủ hiểu rõ thân phận hắn.

Hoàng tộc Bách Lý đã trị vì thiên hạ hơn hai trăm sáu mươi năm. Tuy nay chư hầu phân tranh, chiến loạn liên miên, nhưng trong cung vẫn say ngủ trong giấc mộng thái bình giả tạo, lưu luyến vinh hoa quá khứ, chẳng chịu tỉnh giấc.

Các hoàng tử trong hoàng thất đều được ban tên theo các loại ngọc quý, như Bách Lý Cẩn, Bách Lý Hành, Bách Lý Hổ…

Đến khi người con trai thứ ba chào đời, Ninh Đức Đế đang đi dọc hành lang tới hậu cung, thì người hầu hớt hải chạy tới bẩm: "Ngụy Quý nhân khó sinh, chẳng may qua đời. May mà Tam hoàng tử bình an chào đời.”

Nghĩ tới vị Quý nhân xinh đẹp dịu dàng kia, hoàng đế không khỏi tiếc thương. Ông ngẩng đầu thở dài, ánh mắt vương nét buồn. Nhưng bất hạnh thay, lại trông thấy ngôi sao Thái Bạch lơ lửng nơi trời Tây.

Thái Bạch tượng trưng cho chiến tranh, mà triều Đại Tấn lúc này lại kỵ nhất chính là điều đó.

Ninh Đức đế lập tức quay gót, không tiến vào hậu cung nữa, chỉ để lại một câu:  “Tam hoàng tử ban tên là Tĩnh.”

"Tĩnh", nghĩa là yên bình.

Sau này khi lớn lên, nghe nhắc lại chuyện cũ, Bách Lý Tĩnh ngược lại thấy khá hài lòng. Dù chẳng chen chân vào hàng “ngọc quý” cùng huynh đệ, nhưng ít ra ông già ấy cũng không ban cho hắn cái tên ngốc nghếch như Bách Lý Thái Bình hay Bách Lý An Định.

Ngụy Quý nhân mất vì khó sinh, Tam hoàng tử theo ý chỉ của Thái hậu, được giao cho Thôi hoàng hậu nuôi dưỡng.

Thuở ban đầu, Thôi hoàng hậu quả thực coi hắn như bảo vật, nâng niu suốt hai năm trời. Dù sao bà vốn xuất thân danh môn vọng tộc Bá Lăng Thôi thị; việc có dưỡng tử cũng là chuyện vừa vẻ vang với tiền triều, vừa thể diện trong hậu cung.

Khi ấy, Đại hoàng tử cùng con trai của tiền hoàng hậu còn đang tranh đấu, cũng phải dè chừng trước sự hiện diện của hắn. Chỉ tiếc khi ấy hắn còn quá nhỏ, suốt ngày ăn chơi vô lo, bỏ lỡ quãng thời gian huy hoàng nhất đời mình.

Đến năm thứ ba, Thôi hoàng hậu có thai, sinh hạ Tứ hoàng tử – Bách Lý Hổ.

Từ đó, khi đã có cốt nhục ruột thịt, đứa con nuôi này lập tức bị gạt ra ngoài. Sự quan tâm ngày xưa cũng theo đó mà phai nhạt.

Đến bốn tuổi, lúc hắn bắt đầu học vỡ lòng, hoàng đế tùy tiện giao hắn cho một vị Thái phó. Không rõ lão nhân kia chịu sự phân phó của ai, chỉ biết mang danh Vương Thái phó, địa vị kém Thái phó của Thái tử đến hai bậc, nhưng cách dạy chẳng khác gì một phu tử thôn quê.

Ngày ngày bắt hắn học Thiên tự văn, Thuyết văn giải tự. Năm ngoái cuối cùng mới tới Luận ngữ, mà cũng chẳng giảng giải gì, chỉ chép lại, luyện chữ, thuộc lòng là xong.

Tựa như nhiệm vụ duy nhất của ông ta là khiến Tam hoàng tử biết đọc biết viết, miễn sao không đến mức mất mặt hoàng tộc.

Vậy là vị hoàng tử nhỏ đáng thương, cha mẹ đều không thương, bị bỏ mặc đi học suốt hơn hai năm, chẳng ai đoái hoài hắn học gì, tiến bộ ra sao. Thầy trò gặp nhau thì cùng ngáp, giảng cũng như không.

Những chữ ấy học mãi đến đứa ngốc cũng thuộc, huống chi hắn vốn thông minh lanh lợi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play