Một hơi chạy vào thành, Tiểu Táo gầm gào dữ dội, tựa cuồng phong ập xuống, phóng thẳng đến U Vương phủ. Hai gã hộ vệ sau lưng thở hồng hộc, chỉ còn thấy bụi mù mịt, không sao đuổi kịp.
Dân chúng hai bên đường nhao nhao né tránh, vừa tò mò vừa hoảng hốt. Ai đời lại có tiểu oa nhi gào khóc cưỡi ngựa xông qua như đi đòi mạng thế kia? Ngựa thì quý, người thì càng quý, nhìn mà đau lòng.
Bách Lý Tĩnh chẳng buồn để ý, cưỡi ngựa xông thẳng đến doanh trại thân vệ, hạ lệnh cho Trương Đồ điều kỵ binh chi viện, sau đó mới kéo Tiểu Táo vào tiền sảnh.
Hắn leo lên vương toạ, ngồi lặng lẽ, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía cửa điện, như đang mong chờ điều gì. Lặng im không nói một lời, thỉnh thoảng lại đưa tay lên cắn khẽ.
Triệu Bảo nghe tin thì cuống cuồng chạy tới, quanh quẩn bên người hắn ba vòng, thấy Điện hạ không sứt mẻ miếng nào mới dám thở phào. Nhưng hỏi gì cũng chẳng ra, chỉ nghĩ đứa nhỏ bị doạ đến ngây ngẩn, nên cuối cùng cũng nén lời, không dám làm hắn hoảng thêm.
Chẳng bao lâu, Tiết Tướng, Từ Thái Phó cùng các quan viên trong Vương phủ nối gót nhau đến, thế nhưng U Vương điện hạ vẫn kiên trì… gặm tay.
Không khí tĩnh lặng đến đáng sợ, cho đến khi Triệu Xuyên người đầy máu bước vào, lúc ấy Bách Lý Tĩnh mới chịu ngẩng đầu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT