Hôm ấy tan học, như lệ thường, hắn chờ cho lão Tứ khuất bóng mới lững thững bước ra, chẳng buồn đồng hành cùng vị tứ đệ tính tình rực rỡ như chim công kia.

Nào ngờ, vừa rẽ khỏi Hồng Học Quán, liền chạm mặt đoàn người rầm rộ hộ tống Bách Lý Cẩn. Khí thế uy nghiêm, long trọng khác hẳn cảnh hắn chỉ theo sau một tiểu thái giám bé nhỏ.

Đợi đoàn người tới gần, Bách Lý Tĩnh khẽ ưỡn cổ, kiêu ngạo gật đầu, qua loa hành lễ: “Gặp qua Đại hoàng huynh.” Xem như chào hỏi cho có lệ.

Thái độ chính là như thế. Không vừa mắt thì cứ đuổi ta đi đi! Bách Lý Tĩnh sáu tuổi, âm thầm nghĩ vậy.

Quả nhiên, Bách Lý Cẩn dừng bước. Sắc mặt y chẳng rõ vui buồn, thong thả cất giọng: “Lâu rồi không gặp, tam đệ vẫn chẳng thay đổi chút nào."

Chưa kịp để Bách Lý Tĩnh mở lời, từ bên cạnh đã vang lên tiếng cười khinh miệt của Vương Diễn: “Người ngoài không biết còn tưởng hắn mới là hoàng huynh của điện hạ! Thái độ kiêu ngạo, trong mắt chẳng hề có huynh trưởng. Đây chính là Tam! Điện! Hạ! do Bác Lăng Thôi thị dưỡng dục hay sao!?” Nói đến cuối, giọng y đã dồn nén cả sự nghiến răng nghiến lợi.

Bách Lý Tĩnh lại chẳng hiểu cho lắm. Hắn vốn chỉ là món “đính kèm” bị giữ lại trong cung để giữ thể diện cho mẫu thân, nào có can hệ gì tới vị biểu ca này? Hắn đâu phải là Bách Lý Hổ!

Bách Lý Tĩnh nghiêng đầu, chớp chớp đôi mắt phượng tròn xoe ngây ngô, ngơ ngác nhìn sang Vương Diễn: “Ngươi là biểu huynh bên nhà mẹ của đại hoàng huynh đúng không? Quả không hổ là người xuất thân từ Vương thị trứ danh thiên hạ, nói chuyện câu nào câu nấy đều có tiết tấu riêng. Một tiếng ‘Tam điện hạ’ thôi mà chữ nào chữ nấy tách biệt, nghe xong ngay cả bản thân ta cũng thấy mình cao quý hẳn lên.”

Tiểu tử này… lại dám châm chọc hắn sao!?

Vương Diễn tức giận đến quên cả lễ nghi, đưa tay chỉ thẳng mặt hắn: “Ngươi!”

Chưa kịp bùng nổ, đã bị Bách Lý Cẩn cắt ngang. Y nhanh chóng lớn tiếng quát: “Tam đệ!”

Tiểu thái giám Đồng Trần theo hầu Bách Lý Tĩnh lập tức hoảng hốt quỳ rạp xuống.

Nơi này cách Vị Ương cung không xa, Bách Lý Cẩn sợ biểu huynh lỡ lời khiến Thôi thị phật ý, bèn chủ động trách mắng trước để chiếm thế thượng phong.

Bách Lý Tĩnh  vẫn ngẩng cổ nhỏ, chìa ra một bàn tay mũm mĩm, nghĩ ngợi một lát rồi giơ thêm một ngón: “Ta sáu tuổi rồi, chẳng hay các huynh cũng sáu tuổi chăng?” Phải, ta không hiểu chuyện, ta nhận.

Bách Lý Cẩn: “…”

Hắn so đo gì với một tên ngốc, đếm đến sáu mà cũng phải nghĩ một lát chứ!?

Suýt nữa thì quên, tam đệ này học Thiên Tự Văn thôi mà ba năm vẫn chưa xong, quả thực đã bị Thôi Hoàng hậu nuôi hỏng rồi.

Bách Lý Cẩn nhanh chóng nghĩ thông, cố gắng nặn ra nụ cười ôn hòa, khôi phục dáng vẻ huynh trưởng mẫu mực: “Tam đệ về đi, hoàng huynh không quấy rầy nữa.”

Bách Lý Tĩnh ngẩng cao cái cổ kiêu ngạo mà bước đi, Đồng Trần vội vàng bò dậy, lúp xúp chạy theo.

Sau này Bách Lý Tĩnh mới biết, thì ra bản thân đã quá hẹp hòi. Đại hoàng huynh quả là người tốt! Ít nhất, vì giấc mộng phong vương của hắn mà trải sẵn một con đường rộng mở. Lần sau gặp lại, e rằng cái cổ kia sẽ chẳng dám ngẩng cao như thế nữa.

Khi triều thần một lần nữa dâng tấu kiến nghị phong vương cho trưởng tử, lần này hoàng đế còn chưa kịp lên tiếng, đã có kẻ chủ động vượt mặt vị đích tử mẫn cảm là lão nhị, tâu rằng: “Tam hoàng tử đã đến tuổi phong vương, chi bằng cùng Hoàng trưởng tử đồng thời xuất phát.”

Nếu phe Thôi thị là bên đưa ra đề nghị phong vương cho đại hoàng tử, thì kẻ lôi cả Bách Lý Tĩnh vào lại chính là phe Vương thị.

Họ chẳng hề nhắc tới lão nhị hay lão tứ – trực tiếp gạt bỏ mâu thuẫn, đẩy lão tam ra làm quân cờ.

Dẫu hoàng đế có sủng ái Vương phi tới đâu, thì đại hoàng tử sau khi đại hôn xong cũng chẳng thể trì hoãn được nữa. Còn với kẻ “đính kèm” như lão tam, hoàng đế chẳng cần suy xét lấy một khắc, liền thuận tay chuẩn tấu.

Chẳng bao lâu, chiếu chỉ truyền đến: “Đại hoàng tử Bách Lý Cẩn, sắc phong Dự Vương, ban đất phong tại Dự Dương, sau đại hôn sẽ lập tức xuất phát.”

Còn Bách Lý Tĩnh – đứa con trai mà hoàng đế tiện tay “mua đường tặng kẹo” – được phong làm Quỳnh Vương, đất phong tại Quỳnh Châu, đồng hành cùng Dự Vương xuất phát.

Chỉ có điều, mãi mà chiếu chỉ chính thức vẫn chưa đến tay hắn.

Nghe tin, Bách Lý Tĩnh bĩu môi: “Quỳnh Vương nghe chẳng ra gì, nghe đã thấy không phú quý.” Trong lòng lại âm thầm lo rằng việc phong vương có biến.

Quả nhiên, chiếu chỉ vốn định xong liền bị sửa đổi.

Đất Quỳnh Châu ấy vốn là nơi biên viễn phương Nam, thưa thớt bóng người. Các đại thần nghe vậy, đều hiểu hoàng đế chẳng có ý gặp lại hoàng tử này suốt phần đời còn lại – chẳng khác gì lưu đày.

Khác với Dự Vương – người được tranh giành, thảo luận kịch liệt nhiều ngày mới định xuống –  Quỳnh Châu của Bách Lý Tĩnh lại chẳng ai thèm đoái hoài.

Hoàng đế còn chẳng xót con, các đại thần sao phải bận tâm?

Tưởng như mọi chuyện đã định, nào ngờ đến lúc chuẩn bị hạ chiếu, bỗng có người phản đối.

Thị lang bộ Binh dâng sớ: “Tam hoàng tử có nhà ngoại là Vệ Đình hầu đang trấn thủ Tây Nam, quá gần Quỳnh Châu. Xin bệ hạ cân nhắc chọn nơi khác.”

Rốt cuộc, chiếu chỉ được ban, triệu tam hoàng tử vào yết kiến tại Kiến Chương cung.

Trên đường đi, tim Bách Lý Tĩnh như treo lơ lửng. Leo từng bậc đá cao vút của Kiến Chương cung, đôi chân ngắn của hắn run lên bần bật, chẳng rõ vì mệt mỏi hay vì lo âu.

Vào tới đại điện, hắn ngoan ngoãn cúi đầu, quỳ xuống trước ngự tọa, dập đầu hành lễ: “Nhi tử khấu kiến phụ hoàng, kính chúc phụ hoàng vạn thọ vô cương.”

Ninh Đức đế  chỉ nhàn nhạt “ừ” một tiếng, phất tay ra hiệu cho thái giám tuyên chiếu: “Tam hoàng tử Bách Lý Tĩnh, sắc phong U Vương, đất phong tại U Châu, chọn ngày xuất phát.”

Tốt rồi. Trái tim treo cao của Bách Lý Tĩnh, rốt cuộc cũng… vỡ nát.

Hắn cố gắng lục lọi trong ký ức, nhớ lại tấm bản đồ Đại Tấn mà Triệu Bảo từng dạy…

U Châu – vùng đất cực Đông nơi biên cương Đại Tấn.

Đất phong ban đầu ở tận rìa phía Nam, giờ lại bị dời hẳn lên biên giới phía Bắc. Nghĩ theo chiều tích cực thì, gió Nam hay gió Bắc rốt cuộc cũng chỉ là gió, khác biệt cũng chẳng nhiều. Thậm chí so với cái nắng oi nồng miền Nam, khí hậu nơi đây có lẽ còn dễ chịu hơn.

Nhưng nói cho cùng, số mệnh hắn vẫn là lưu đày ra biên cương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play