Bước ngoặt xảy đến vào năm thứ ba, khi Tứ hoàng tử – con trai của Thôi hoàng hậu – bắt đầu học chữ.
Để dỗ dành đứa con nhỏ cô độc, chẳng chịu đi học, hoàng hậu bèn sắp xếp cho hắn học cùng Tam ca, coi như có người bầu bạn.
Nhờ thế, Thái phó cũng được thay bằng một vị đại nho xuất thân từ Bá Lăng Thôi thị.
Nhưng Bách Lý Tĩnh chẳng lấy gì làm vui. Đừng nói là đại nho, dù có Khổng Phu Tử tái thế, thì hắn vẫn phải học lại Thiên tự văn từ đầu!
Không rõ Tứ hoàng tử thật sự thông minh, kế thừa thiên tư họ Thôi, hay chỉ vì muốn vượt mặt hắn, mà càng học lại càng hứng thú. Nhờ có hắn làm viên ngọc trai giả làm nền, ánh sáng của Tứ hoàng tử càng rực rỡ.
Bởi vậy, gần đây mỗi khi gặp hắn, hoàng hậu tỏ ra hòa nhã hơn hẳn. Dẫu sao hắn vẫn mang danh trưởng tử của bà. Nhưng kể từ khi bà có con ruột, thái độ của bà và cả họ Thôi đã thay đổi rõ rệt.
Những điều ấy, đứa trẻ thông minh nhạy cảm như hắn đều nhìn thấu.
Bách Lý Tĩnh lại lén ngáp thêm một cái. Với cảnh ngộ này, thử hỏi ai ngồi vào chỗ hắn chẳng muốn buông xuôi?
Cuối cùng cũng đến giờ tan học. Hắn lập tức phấn chấn, nhanh nhẹn theo cửa hông trở về hậu điện Vị Ương cung.
Quản sự Triệu Bảo hối hả chạy ra đón: “Điện hạ mệt rồi ạ? Giờ dọn cơm luôn hay người muốn nghỉ trước?”
Bách Lý Tĩnh xua tay: “Mệt đầu chứ chẳng mệt người, để ta nghỉ một lát, nửa canh giờ nữa hãy dọn.”
Đuổi Triệu Bảo đi, hắn trở vào điện, uể oải nằm trên tháp bên cửa sổ phía đông. Trông hắn lúc này hoàn toàn khác với vẻ tinh nghịch thường ngày.
Nằm một lúc, thấy xung quanh tĩnh lặng, hắn khẽ xoay cổ tay trái, vừa nghĩ trong đầu - lập tức một bảng sáng rực rỡ hiện ra, lơ lửng trước mắt.
Nổi bật nhất là năm chữ to màu vàng: "Kinh Đô Phồn Hoa Mộng"
Phía sau là hình ảnh một tòa thành nguy nga trong đêm, ánh đèn rực rỡ, lầu son gác ngọc, mỹ lệ đến nghẹt thở.
Bách Lý Tĩnh đưa bàn tay nhỏ chạm vào dòng chữ dưới cùng: [Nhập tên thành trì của bạn]. Quả nhiên, một ô đen hiện ra: [Trước tiên, hãy sở hữu một thành trì!].
“Haiz…”
Bách Lý Tĩnh thở dài, nằm bẹp xuống. Hắn biết đi đâu mà tìm được một tòa thành bây giờ?!
Cái bảng sáng kỳ lạ ấy xuất hiện từ sinh nhật năm năm tuổi. Nó là gì, từ đâu mà đến – hắn hoàn toàn mù tịt.
Chỉ có một điều chắc chắn: Ngoài hắn ra, không ai nhìn thấy.
Hắn từng thử hỏi Tứ đệ và cả đám người hầu, nhưng tất cả đều ngơ ngác, chẳng ai biết sự tồn tại của nó.
Cũng chẳng ai thấy bảng sáng ấy, chỉ mình hắn thấy được. Bởi vậy, hắn chưa bao giờ dám nghịch nó trước mặt người khác. Dù sao, cứ giơ tay chọc vào khoảng không, chẳng phải rất quái dị hay sao…
Hắn đâu ngờ, bước ngoặt lại đến sớm đến vậy.
Con cái hoàng gia vốn trưởng thành sớm. Riêng Bách Lý Tĩnh – đứa trẻ mồ côi mẹ – càng sớm hiểu rõ thân phận mình. Đã có hai hoàng tử dòng chính, hắn chưa từng mơ mộng tới ngôi vị thái tử.
Dùng phương pháp loại trừ, cơ hội vốn đã ít ỏi, vị trí ấy làm sao đến lượt hắn.
Từ năm năm tuổi, mộng tưởng lớn nhất của hắn chỉ là: được phong vương, ban đất.
Sau khi có tấm bảng sáng, khát vọng ấy càng thêm mãnh liệt.
Mỗi khi rảnh rỗi, hắn lại nghĩ: Nếu được phong vương, đất phong kia chẳng phải chính là thành trì của ta sao?
Triều Đại Tấn vốn có lệ phong vương cho hoàng tử từ rất sớm, thậm chí có tiền lệ mới năm tuổi đã đi trấn thủ đất phong.
Chỉ tiếc, đến đời Ninh Đức đế, vì Đại hoàng tử được sủng ái, nhất quyết không chịu đi, nên tất cả đều bị trì hoãn đến tận bây giờ.
Đại hoàng tử Bách Lý Cẩn nay đã mười bốn tuổi, dựa vào mẫu thân được sủng ái cùng thế lực gia tộc hùng hậu, khiến hoàng đế phải nhượng bộ: Đợi hắn thành hôn mới phong vương.
Ý đồ tranh ngôi thái tử đã quá rõ rệt. Mà một kẻ chỉ muốn làm “cá mặn” như Bách Lý Tĩnh lại bị cuốn vào vòng xoáy ấy một cách bất đắc dĩ.
Bởi thế, mỗi lần nhìn thấy đại ca, hắn đều theo bản năng nghiến răng nghiến lợi, trong lòng thầm nguyền rủa hắn cùng cả nhà mẹ đẻ một phen.