Đêm ấy, Triệu Bảo ăn vận cho tiểu điện hạ trông hệt viên bánh trôi đỏ thắm, phấn khởi tung tăng chưa bao lâu thì đã chạm mặt đại ca ngay cổng Trường Lạc cung.
Bách Lý Cẩn từ hành lang phía Đông đi tới, hắn từ hành lang phía Tây bước lại, vừa hay gặp nhau trước cổng.
Bách Lý Tĩnh nhanh nhẹn tiến lên, cúi mình hành lễ: "Tham kiến hoàng huynh." Lễ tiết chuẩn mực, lưng cúi thẳng tắp.
Nếu không nhớ chuyện ở Hồng Học Quán nửa năm trước, thì dáng vẻ lanh lợi, hiểu lễ nghi này, ai nhìn cũng phải khen ngoan ngoãn, đáng yêu. Ngay cả cái cổ cũng nhìn rất bình thường rồi.
Bách Lý Cẩn mỉm cười: "Tam đệ trong vài tháng ngắn ngủi, tiến bộ không ít."
Bách Lý Tĩnh vui vẻ gật đầu: "Vâng! Trước kia đệ chưa học lễ nghi chưa tốt, mong hoàng huynh bao dung. Xin mời huynh đi trước ~"
Phong đất đã xong, lúc này gây chuyện với vị Dự Vương giàu có quyền thế này thì thật không sáng suốt. U Châu nghèo nàn, sau này nếu đói kém, còn có chỗ để “ăn ké” cũng là chuyện hay.
Bách Lý Cẩn vốn quen đấu trí cùng Bách Lý Hành, nay gặp phong cách “nhu thuận” của lão Tam thì chỉ phất tay áo, dẫn đầu bước vào cung.
Viên bánh trôi đỏ phía sau thở dài thườn thượt: "Xem ra gió thu ở Dự Dương chẳng dễ xin được chút nào."
Triệu Bảo: “…”
***
Đêm Trung thu, đèn hoa rực rỡ, ca vũ rộn ràng, rượu ngon chan chứa.
Ninh Đức Đế có sáu hoàng tử, nhưng đêm ấy chỉ bốn vị trưởng tử dự tiệc, hai bé con còn trong tã lót.
Bốn người chia ra ngồi hai bên: Phía Đông là Đại hoàng tử và Tam hoàng tử, phía Tây là Nhị và Tứ hoàng tử.
Trên cao, Ninh Đức Đế ngắm trăng tròn, nhìn các trưởng tử mà không khỏi ngậm ngùi. Đây có lẽ là Trung thu cuối cùng phụ tử cùng ngồi bên nhau trong vài năm tới.
Phụ tử nói chuyện ly biệt, cứ thế từng lời nối tiếp.
“Cẩn nhi, lần này đi Dự Dương, chớ phụ sự kỳ vọng của trẫm. Hãy yêu dân như con, cần mẫn, tiết chế…”
“Phụ hoàng yên tâm. Cẩn nhi đi rồi, chỉ mong phụ hoàng giữ gìn sức khỏe…”
“Đến đại thọ của trẫm, trẫm sẽ hạ chiếu…”
“… Cẩn nhi quyết không phụ lời dạy của phụ hoàng…”
Phụ tử đang trò chuyện, bỗng bị ngắt quãng bởi tiếng… sụt sịt bên cạnh.
Bách Lý Cẩn cau mày quay sang. Viên bánh trôi đỏ - à không, đệ đệ U Vương của hắn - đang khóc như mưa, đỏ cả mắt, nấc nghẹn sụt sùi.
Bách Lý Cẩn khó hiểu, lLớn từng này rồi, khóc giữa yến tiệc là thế nào? Lễ nghi đâu?
Nhưng hắn không hiểu cũng chẳng sao. Bởi Bách Lý Tĩnh khóc, vốn chẳng phải để cho hắn xem.
Tiểu điện hạ đôi mắt hoe đỏ, khuôn mặt ướt đẫm nước mắt, nhập vai cực kỳ thảm thiết. Chẳng may ngẩng đầu, bắt gặp ánh nhìn kinh ngạc của Bách Lý Hổ đối diện, rõ ràng viết lên mặt: "Ngươi điên rồi sao?" Ngay cả Bách Lý Hành bên cạnh cũng tỏ vẻ chán ghét.
Song Bách Lý Tĩnh cứ làm ngơ, ngước nhìn hoàng đế Ninh Đức với vẻ đáng thương: Dù ta chỉ như món đồ chơi bị tặng đi, nuôi năm sáu năm rồi phải rời xa… Người không thấy luyến tiếc sao? Nếu có, người có thể ban cho ta đủ ba nghìn thân vệ không?
Năm xưa, khi phong vương cho các hoàng tử, vì quá nhiều huynh đệ nên quân số thân vệ bị cắt giảm chỉ còn hai nghìn. Hắn chẳng được sủng ái như Bách Lý Cẩn, lo rằng mình cũng chỉ được bấy nhiêu. Nhưng thân vệ là mạng sống, là chỗ dựa. Vì thiếu an toàn, hắn chỉ mong trước khi đi, hoàng đế có thể nảy lòng thương, đừng cắt xén tài sản ấy.
Ninh Đức Đế vốn chẳng phải kẻ bạo ngược, chỉ là thờ ơ. Vì thế hắn mới dám nhân lúc tuổi nhỏ mà diễn trò bi thương.
Dĩ nhiên hoàng đế chẳng hiểu nổi cái đầu quanh co khúc khuỷu của đứa con này đang nghĩ gì, chỉ cau mày hỏi: "U Vương, ngươi khóc cái gì?"
Bách Lý Tĩnh nghẹn lời. Nghe đi, huynh cả thì “Cẩn nhi”, tới lượt mình lại thành “U Vương”.
Hắn nức nở thưa: "Bẩm phụ hoàng, nghe phụ hoàng cùng Dự Vương huynh trò chuyện, nhi tử chợt nghĩ đến việc U Châu xa cách Trường An, một đi chẳng biết bao giờ gặp lại phụ hoàng, mẫu hậu và tỷ tỷ, nên mới không kìm lòng được…"
Ninh Đức Đế vốn chẳng coi hắn ra gì, song hôm nay viên “bánh trôi đỏ” này thực sự nhìn rất vui mắt, khiến người khó lòng nổi giận.
Mặt tròn mắt to, môi hồng răng trắng, giờ khóc đến ướt cả mặt, trông tội nghiệp hết sức. Nghe đứa con nhỏ nói vậy, trong lòng ông cũng thoáng xao động: Ôi, thằng bé này vẫn còn nhỏ! Năm nay mới sáu… hay bảy tuổi? Hay là bao nhiêu nhỉ? Thôi, cũng chẳng quan trọng.
Ngoài mặt ông vẫn nghiêm nghị, song cũng buông lời an ủi: "Ngươi cũng lớn rồi, khóc lóc giữa yến tiệc ra thể thống gì? Các huynh đệ trẫm năm xưa, mới năm tuổi đã phong vương, xuất chinh đến đất phong, U Vương còn lớn hơn họ. Mai sau làm chủ một phương, chớ lộ ra dáng dấp trẻ con này nữa. …Thôi được rồi, trước khi đến đất phong, trẫm cho phép ngươi gặp tỷ tỷ nhiều lần hơn. Lát nữa trẫm sẽ nói với Hoàng hậu một tiếng."
“Đa tạ phụ hoàng.”
Trẻ con biết khóc thì sẽ được cho kẹo. Dù không được sủng ái, chí ít cũng có một viên.
Có còn hơn không.
U Vương điện hạ lập tức tự dỗ dành chính mình.