Kể từ ngày thứ hai, những tháng ngày thong dong, muốn chơi gì thì chơi của Bách Lý Tĩnh coi như chấm dứt.
Buổi sáng, hắn theo Từ Thái phó đọc sách, học lễ nghĩa kinh sử. Buổi chiều, lại theo Triệu Xuyên luyện quyền cước, tập cưỡi ngựa, bắn cung.
Đến tối, Bách Lý Tĩnh còn phải dành thời gian nghiên cứu bản đồ U Châu, thí dụ như núi Nham Tước rốt cuộc có bao nhiêu sơn phỉ. Hắn phóng to từng ngọn núi để quan sát, đếm từng tên một. Ngay cả việc vuốt ve Tiểu Bạch Trạch yêu quý cũng phải tranh thủ, bận rộn quá thì giao cho Triệu Bảo trông nom.
Ai ngờ con vật nhỏ này lại kén ăn, chỉ chịu ăn rau quả tươi với cá tươi; thịt heo, thịt dê cùng ngũ cốc đều chê, còn thịt bò thì chưa biết ra sao, bởi ngay cảU Vương điện hạ cũng chưa được ăn. Triệu Bảo thở dài: “Nó giống hệt Điện hạ, cái bụng phú quý, sinh ra để hưởng phúc. Nếu không gặp Điện hạ, sớm muộn cũng chết đói ở đất U Châu này thôi.”
Ngày ngày bận rộn, Bách Lý Tĩnh không hề rảnh rang, nhiệm vụ chính và nhiệm vụ phụ đều tạm gác lại.
Không phải hắn không muốn sớm xây vương phủ, mà là U Châu nghèo nàn đến mức này, chẳng tìm được lý do gì hợp lý để công khai chọn đất dựng một phủ đệ nguy nga. Càng nghĩ càng thấy bất ổn: ngại mở miệng là một lẽ, còn chưa xác định được địa điểm lại càng khó nói.
Trong thành U Châu, nếu không dời dân, thì chẳng nơi nào có khu đất đủ rộng để xây U Vương Phủ. Bởi vậy, mọi sự đều đình trệ. Bách Lý Tĩnh ngày ngày thở dài, khiến Triệu Bảo còn ngỡ Điện hạ lại mắc bệnh chán học.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play