Chỉ cần không ngốc, nhìn Tiểu Táo thôi, cũng sẽ biết phần thưởng này hoàn toàn có thể đổi lấy vương phủ. Đến lúc đó, phủ viện rộng lớn trống trải tha hồ để cưỡi ngựa, bản vương nào cần bỏ tiền ra xây dựng nữa? Bạc của bản vương, còn phải giữ lại để ăn cơm!
Nghĩ đến đây, U Vương điện hạ liền có mục tiêu phấn đấu, tinh thần hoạt bát hẳn lên. Hắn tự đề ra kế hoạch ngắn hạn: Thứ nhất là học cưỡi ngựa, thứ hai là ra ngoài đi một vòng quanh U Châu, hoàn thành nhiệm vụ tân thủ.
Kế hoạch thì có đấy, nhưng thực hiện được hay không lại là chuyện khác.
Trước hết, việc tự thân cưỡi con Tiểu Táo cao lớn dị thường này đã là cửa ải khó qua. Triệu Xuyên phải tìm thợ sửa lại bàn đạp cho vừa đôi chân ngắn ngủn của hắn, lần này mới có thể đặt chân lên, coi như thêm được điểm tựa, ngồi vững hơn nhiều.
Nhưng thể hình của hắn và Tiểu Táo chênh lệch quá lớn, nhìn đôi chân ngắn kia lơ lửng giữa không trung, chẳng ai dám để hắn tự mình một mình cưỡi. Mỗi lần ra sân, phải có ba người hộ tống, bao bọc hắn như tầng tầng lớp lớp thành lũy.
U Vương điện hạ ngồi đến ê cả mông mà vẫn chẳng chạy được như ý, đợi đến khi thong dong dạo tới tiền đình, liền xuống ngựa, đi thẳng về nha môn phía trước.
Vừa gặp Tiết tướng, liền hỏi ngay: “U Châu và Trường An vì sao lại chênh lệch đến thế? Bản vương thấy đường phố U Châu đổ nát tiêu điều, dân chúng áo quần rách rưới. Là bởi dân số nơi đây ít, hay bọn họ lười biếng, chẳng chịu cày cấy?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play