Thôn Sơn Chủy chỉ có bốn mươi suất. Ngoài các hộ có quân nhân, còn lại là mười mấy suất nữa. Thôn này vốn chẳng ai khá giả, nên chỉ chọn được những người siêng năng. Nhà nào đông miệng ăn mà không được chọn cũng đừng trách, vì chỉ có bốn mươi suất mà thôi…”
Nói tới đây, đám đông hoàn toàn im phăng phắc. Không ai hé răng, chỉ còn nghe tiếng gió lùa qua cánh đồng và tiếng tim mỗi người đập rộn ràng, chờ đợi cơ hội của mình.
Có người đỏ mắt muốn đi, có người lại không đồng tình, lẩm bẩm rằng trên đời làm gì có chuyện tốt như vậy!
Nhà lão Vu, từng gặp nạn Bắc Hồ đến bắt nô lệ khi khai hoang, cũng nhận được một suất. Nhà lão có hai con trai đang đi lính, nhưng nhận suất lần này, cả nhà không mấy phấn khởi như nhà bên cạnh. Họ vừa mới thoát hiểm ở ngoại ô phía Bắc, mà trùng hợp thay, địa điểm phục dịch lần này cũng lại chính là vùng đất cũ.
Lão Vu ngồi xổm dưới mái hiên, nhấp vài ngụm nước. Hai con trai lão đều ở Thượng Cốc Quan, chỉ còn nhà con trai cả có một người con trai trưởng thành, nên ông quyết định: Thôi thì cứ để nó đi vậy.
"Cứ để Nham ca nhi nhà con trai cả đi. Lần chiêu mộ này hơn một nghìn người, toàn thanh niên trai tráng, lại thêm người của Vương phủ. Bọn Hồ bắt nô chắc chắn không dám lợi dụng lúc này mà xuống phía Nam. U Vương còn là trẻ con, mà dám ở vùng đất hoang phía bắc, chúng ta ban ngày đi làm việc sợ gì chứ?”
Nham ca nhi thì không hề sợ hãi. Hôm đó, cậu chạy ra xa rồi quay lại nhìn thấy, có binh lính mặc giáp cưỡi ngựa nghênh đón, chém giết với người Hồ. Ông nội về kể, bộ giáp ấy tốt như vậy chắc chắn là người của U Vương từ Trường An mang tới.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT