Ta vốn là kiếm tu chính tông, không hiểu ăn ở thế nào mà phạm lỗi bị trục xuất, một đường bay thẳng tới dị giới “cửu tử nhất sinh” – chín phần chết, một phần thở dốc.
Thế giới này không có ngự kiếm phi hành – chỉ có chim sắt biết bay, người ngồi trong mà mặt vẫn lạnh tanh như tiên nhân.
Không có truyền âm ngàn dặm – chỉ có người ta cầm cục đen đen áp vào tai gọi là “di động”, vừa đi vừa nói như niệm chú, thần thần bí bí.
Thậm chí ăn cơm cũng không gọi là ăn cơm—gọi là đi “order KFC”! Mà ta hỏi KFC là đạo quán phương nào, chúng nó còn tưởng ta mắc bệnh.
Tìm mãi không thấy đường về, đành ngồi lề đường múa kiếm, biểu diễn sống qua ngày.
Ai ngờ đâu, bị một người tự xưng “người đại diện” túm cổ áo lôi đi, bảo ta có khí chất minh tinh, phải debut làm idol.
Kết quả? Ta bốc cháy toàn cầu. Theo nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.
“Sư tôn, sư huynh bị ngài phạt lưu đày dị giới ba năm rồi.”
“Hắn biết lỗi chưa?”
“Không những không, hắn còn bảo sắp debut solo, fan đông hơn cả đệ tử trong môn!”
“???”