Chu Mặc Mặc dắt Ôn Bách Du vào một quán chuyên món Quảng Đông, đúng giờ cao điểm, người đông như trẩy hội. May mà phục vụ dẫn hai người đến một bàn khuất góc, tránh được phần nào ánh mắt tò mò.
Chu Mặc Mặc mở thực đơn, hào hứng nói:
“Ôn ca, hôm nay anh muốn ăn gì cứ gọi, em bao hết!”
Ôn Bách Du liếc nhẹ cuốn menu, nhưng tâm trí lại đang dò xét khắp xung quanh, ánh mắt lạnh nhạt:
“Ngươi gọi đi. Ta không kén ăn.”
“Rồi luôn. Phục vụ ơi~” Chu Mặc Mặc gọi người đến, bắt đầu thao thao bất tuyệt chỉ món: “Gà hấp muối, thịt kho tàu, bồ câu non, tôm hùm xào tỏi, thêm cái lẩu xí quách nha!”
Vừa gọi món xong thì tài xế cũng đậu xe rồi vào bàn, ngồi xuống than thở:
“Dây an toàn xe này lỏng lẻo thật, xém nữa là đứt làm hai.”
Chu Mặc Mặc vừa nghe liền đập đùi cái bốp:
“Vậy là không được nha! Nhỡ gặp tai nạn một cái, người bay ra ngoài như tên lửa luôn á! Ôn ca, anh thấy em nói đúng không?”
“Ừ.”
Thủ phạm vừa xé dây an toàn lúc nãy – chính là Ôn Bách Du – vẫn bình tĩnh cầm chén trà, cúi mắt nhấp một ngụm, giả vờ vô tội.
Chờ hơn nửa buổi, món ăn mới lần lượt được mang lên. Ôn Bách Du cầm đũa gắp miếng thịt gà đầu tiên, vừa đưa vào miệng liền cảm thấy mềm mịn thơm ngọt, khó tả bằng lời – như thể trở về những năm tháng hoàn thành nhiệm vụ được sư tôn khen thưởng.
… Xem ra, làm phàm nhân cũng không tệ lắm. Ít nhất thì đồ ăn ngon hơn tu đạo rất nhiều.
Ngồi ăn cơm trong bộ cổ phục, sau lưng đeo kiếm, tư thế thẳng tắp, động tác ăn uống tao nhã – không khí quanh Ôn Bách Du cứ như xuyên không từ phim cổ trang ra đời thực. Người trong quán bắt đầu thì thầm chỉ trỏ, còn đám nữ sinh thì lén lút giơ điện thoại chụp hình.
Ôn Bách Du đương nhiên phát hiện. Hắn thoáng siết chặt đũa, nghi ngờ bản thân bị bại lộ tung tích. Là do trang phục? Nhưng rõ ràng vẫn có mấy người mặc y hệt hắn đi dạo trên phố mà?
Nếu không phải những ánh mắt ấy không chứa sát khí, hắn đã sớm rút Nguyệt Ảnh kiếm ra phòng thủ rồi.
Hắn còn thấy vài người cầm mấy cái hộp hình chữ nhật, có đủ loại màu sắc, nhắm thẳng vào hắn như... pháp khí.
Hơi thở lập tức trầm xuống. Nguyệt Ảnh kiếm sau lưng cũng bắt đầu rung nhẹ theo cảm xúc chủ nhân.
Chu Mặc Mặc nhìn ra hắn có vẻ không ổn, liền hỏi:
“Sao thế? Có người chụp hình anh thôi mà, chuyện tốt đó!”
“Chuyện tốt?” Ôn Bách Du thật lòng không hiểu nổi.
Chu Mặc Mặc gõ gõ chén, cười nói:
“Anh sắp thành idol rồi! Sau này còn lên truyền hình, lên phim nữa cơ mà! Anh cứ giữ cái phong thái lạnh lùng, thần tiên tách biệt như bây giờ là chuẩn bài luôn!”
Vừa nói vừa giơ tay tạo dáng chụp ảnh, vô cùng hào hứng:
“Tin em đi, các chị em ngoài kia sẽ chụp ra ảnh đẹp long lanh cho coi!”
Ôn Bách Du im lặng một lúc, cuối cùng gật đầu:
“Ta hiểu rồi.”
“Hiểu là tốt rồi.” Chu Mặc Mặc gật gù hài lòng. Nghĩ thầm: ban đầu ai chẳng ngây thơ, khiêm tốn. Hy vọng Ôn Bách Du sau này có nổi tiếng cũng không phát bệnh ngôi sao, chứ không là anh đây xin nghỉ làm quản lý liền.
Ăn được nửa bữa, Chu Mặc Mặc bỗng hỏi:
“À đúng rồi Ôn ca, anh làm nghệ sĩ thế này, người nhà có phản đối không?”
Ôn Bách Du trầm mặc một lúc, rồi điềm đạm đáp:
“Phụ mẫu đều đã qua đời, ta chỉ còn một mình.”
Chu Mặc Mặc nghe xong phải mất vài giây mới tiêu hóa xong câu trả lời cổ phong kia. Nhìn thấy gương mặt bình thản của đối phương, cậu chỉ biết nói khô khốc:
“À… chia buồn với anh.”
“Không sao. Sau này còn mong ngươi giúp đỡ nhiều hơn.”
Ôn Bách Du giơ chén trà, ánh mắt chân thành. Hắn hiểu rõ, Chu Mặc Mặc chính là cầu nối giúp hắn dung nhập vào thế giới này.
Chu Mặc Mặc lập tức nâng ly cụng lại:
“Yên tâm, giao cho em hết!”
Cơm nước xong, Chu Mặc Mặc đứng dậy đi thanh toán. Ôn Bách Du lẳng lặng đi theo, quan sát mọi động tác. Hắn thấy Chu Mặc Mặc rút từ túi ra một “pháp khí hình vuông” giống hệt đám nữ tử chụp hình lúc nãy, dí vào trước mặt cô thu ngân rồi nói:
“Tôi trả qua WeChat nha!”
Trong suốt quá trình ấy, Ôn Bách Du không thấy một đồng bạc nào xuất hiện.
Hắn cau mày. Thì ra đạo cụ hình vuông kia có thể thay thế ngân lượng? Tuy nhiên… tiền ở đâu ra? Sao không thấy nó bay ra từ thiết bị?
Phải có một cái “tay gà” như vậy mới được.
* "tay gà" (手鸡 - shǒu jī) là âm đọc nhầm hoặc phiên âm máy móc của từ “手机” (shǒu jī), có nghĩa là điện thoại di động. Do từ “机” (máy) được phiên thành “gà” nên mới xuất hiện cách gọi kỳ quặc này.
Trở lại xe, Chu Mặc Mặc nói:
“Giờ mình ghé khách sạn lấy hành lý của anh nha. Tiện đường luôn.”
Ôn Bách Du nghe vậy, ngừng một nhịp rồi lắc đầu:
“Ta không có hành lý.”
“Hả? Không có?” Chu Mặc Mặc tưởng mình nghe nhầm, nhìn lại thấy Ôn Bách Du nghiêm túc thì hoảng:
“Bị trộm rồi hả?”
Ôn Bách Du thấy cái lý do này hợp lý nhất, gật đầu nói:
“Đúng vậy.”
“Trời đất! Đồ đạc bị trộm hết luôn? Phải báo công an chứ! Có đáng ghét không chứ!” Chu Mặc Mặc tức sôi, như thể chính mình bị mất đồ.
Ôn Bách Du không hiểu hết lời cậu ta nói, chỉ mơ hồ đoán được đại khái, liền lạnh nhạt nói:
“Không cần báo. Cứ về nhà ngươi là được.”
“Ờ... được thôi.” Chu Mặc Mặc gãi đầu, cũng hiểu báo mất đồ mấy thứ lặt vặt thì chẳng giải quyết được gì.
Nhưng cậu ta nhanh chóng nhận ra điểm nghi vấn khác:
“Ơ khoan... Ôn ca, anh bị trộm hết đồ mà vẫn ngồi ngoài hội chợ cosplay biểu diễn kiếm thuật? Gan to dữ vậy?”
… Lần này Ôn Bách Du hoàn toàn không hiểu. Chu Mặc Mặc nói nhanh quá, hắn chẳng kịp nghiền ngẫm. Hắn chỉ đáp khô khốc:
“Ta không muốn giải thích.”
May mà Chu Mặc Mặc tự động bổ não: chắc là Ôn Bách Du bị trộm sạch nên phải ra đường biểu diễn kiếm kiếm tiền cầm cự. Trời ơi, thảm quá đi mất!
“Anh bị mất hết hành lý, thế di động cũng không còn luôn đúng không?”
Ôn Bách Du gật đầu.
“Rồi! Lão Lâm, chạy qua cửa hàng điện thoại mua cho Ôn ca cái máy mới!” Chu Mặc Mặc quay sang hô với tài xế.
Tài xế: “OK!”
Ngồi trên xe, Ôn Bách Du lặng lẽ nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, trong đầu lại quẩn quanh một thắc mắc:
Rốt cuộc “tay gà” là món gì? Nếu là thức ăn thì sao ăn cơm xong rồi còn phải mua thêm?
Hắn định hỏi nhưng lại sợ lộ sơ hở, đành im lặng.
Xe dừng trước cửa hàng điện thoại. Chu Mặc Mặc dẫn hắn vào, chỉ vào tủ kính hỏi:
“Anh thích kiểu nào?”
Ôn Bách Du thấy bên trong trưng bày đủ loại "tay gà" rực rỡ sắc màu, long lanh như bảo vật. Mắt hắn hơi sáng lên, chỉ vào một cái phát ra ánh bạc giống Nguyệt Ảnh kiếm, nghiêm túc nói:
“Ta muốn tay gà kia.”
“OK, lấy cái này.” Chu Mặc Mặc quay sang nhân viên bán hàng thanh toán và kích hoạt máy, sau đó đưa cho Ôn Bách Du:
“Sim đã lắp, em lưu sẵn số em trong máy rồi nha, cần gì cứ gọi!”