Dưới sân khấu, khán giả hơi sững người một chút, rồi lập tức phá lên cười như trẩy hội.

“Tiểu ca ca này được á! Đẹp trai bá cháy bọ chét!”

“Ảnh bán thân không? Mười nghìn lượng vàng, em chốt!”

Ông quản lý chương trình không ngờ Ôn Bách Du thoạt nhìn thì nghiêm túc đứng đắn, ai ngờ lại là cây hài ẩn thân, không nhịn được kéo cả không khí lên cao. Hắn liền cầm tờ kịch bản đập vào đầu nhân viên âm thanh bên cạnh:

“Còn ngơ ra làm gì? Bật nhạc lên cho tôi!”

“Dạ dạ!”

Nhạc nền vang lên rộn ràng, đúng lúc ấy Ôn Bách Du giơ kiếm.

Mũi chân hắn khẽ điểm nhẹ, cả người bay lên như chim yến. Ánh kiếm trong tay nhấp nháy sắc nguyệt bạch, cổ tay hắn khẽ rung, mũi kiếm vẽ ra một tràng kiếm hoa như cánh đào xoay vòng giữa trời.

Trong khoảnh khắc ấy, mọi người dường như nhìn thấy một đóa sen bạc rực sáng dưới ánh trăng.

Rồi… hoa sen biến mất.

Ôn Bách Du vẫn đứng yên tại chỗ, một tay đỡ kiếm, mặt không biến sắc, như thể mọi thứ vừa rồi chỉ là ảo ảnh.

“Mẹ ơi! Soái muốn xỉu!” – Có người dưới đài không kìm được nói ra tiếng lòng.

Lập tức, cả hội trường nổ tung tiếng vỗ tay, reo hò như bão.

Nhân viên kỹ thuật đứng há hốc mồm, mãi chưa khép lại được. Quay đầu nhìn sếp tổng, cũng đang ngẩn người không khác gì, bèn hỏi:

“Chủ quản, ảnh thiệt quá đỉnh luôn á…”

Sếp tổng dụi mắt xác nhận không phải đang nằm mơ rồi hít sâu một hơi:

“Nhạc đừng tắt! Tôi còn đang lấy tinh thần… Thần tiên phương nào vừa độ kiếp bay xuống thế?”

Trong lúc đó, Ôn Bách Du hơi nhíu mày, nét mặt đạm nhiên thoáng hiện chút hoang mang:

— Ủa? Sao chưa thấy phát tiền thưởng?

Chẳng lẽ là tại mình dùng chiêu mới lạ quá? Chiêu Vãn Kiếm Hoa này là loại chuyên dụ địch bằng kiếm ảnh, vốn hắn rất ít xài vì khi luận võ trong tông môn, chỉ cần một chiêu là hạ được địch. Lâu lâu mới lôi ra xài, mà lại không có ai… vứt tiền?

Ôn Bách Du lặng lẽ tự kiểm điểm.

Lúc này, từ bốn phía truyền đến tiếng sáo rất lạ. Hắn hơi nghiêng đầu thì thấy hai người núp sau tấm phông đen, ra dấu miệng với hắn ba chữ: “All…right…kíp?”

Hắn không hiểu đó là chú ngữ gì, nhưng nhìn phản ứng xung quanh thì đoán chắc là lời khen. Vì giải thưởng, hắn quyết tâm diễn thêm lần nữa cho máu!

Nếu sư tôn biết hắn đem tuyệt kỹ sư môn truyền thụ dùng để múa lòe thiên hạ như vậy, chắc tức lộn gan. Nhưng Ôn Bách Du vẫn cố đè nén sự cay đắng trong lòng.

“Diễn lại cái nữa đi! Cho tụi tui ăn lại visual đó thêm lần nữa!”

Tiếng hò hét từ dưới sân khấu lại rộ lên.

Ôn Bách Du thu hết cảm xúc vào trong, chậm rãi nhắm mắt. Lúc mở ra, mắt xám chỉ còn vẻ lãnh đạm.

Kiếm khởi – gió nổi.


Bên ngoài hội trường

Chu Mặc Mặc – một người đại diện tay xách nách mang, mồ hôi đổ đầy trán, đang bê mấy túi lớn toàn mô hình, truyện tranh và cosplay quanh thân – lo lắng gọi điện:

“Chị Linh, anime, manga, mô hình tôi gom đủ rồi! Cô nãi nãi nhà chị nói chị nhớ phải xin lỗi chị Lâm giùm nó đó nha!”

Đầu dây bên kia lạnh lùng đáp:
“Thấy thành ý rồi. Tạm tha.” – rồi cụp máy cái rụp.

Chu Mặc Mặc nhét điện thoại vào túi, ngẩng đầu nhìn quanh khu triển lãm manga. Người người cosplay sặc sỡ, ai nấy đều lung linh như bước ra từ hoạt hình.

Chứng nào tật nấy, lửa nghề trỗi dậy, anh bắt đầu đánh giá từng người như đang chọn idol debut.

“Cô này cao, dáng được, nhưng hóa trang đậm quá, tẩy trang phát chắc dọa người.”

“Bạn kia xinh, mà lùn quá, quay MV khó lắm…”

Tìm mãi mới thấy một bạn đạt tiêu chuẩn, anh vội đưa danh thiếp – ai ngờ bị vứt luôn. Đối phương liếc anh một cái, khinh thường phán:

“Thời nào rồi còn dùng card giấy? Quá… low-tech!”

Chu Mặc Mặc tức muốn sôi máu.

Lúc chuẩn bị rời đi, bỗng nghe tiếng reo hò vang dội ở góc sân khấu. Âm nhạc dồn dập, đám đông chen lấn như celeb hạng A vừa xuất hiện.

Bị thu hút, Chu Mặc Mặc lách qua đám người để xem rốt cuộc ai đang biểu diễn. Anh từng làm người đại diện cho cả tá idol, sân khấu cỡ này chưa phải to, nhưng bầu không khí thì… đỉnh.

Đến được hàng đầu, anh vừa ngẩng đầu thì xoẹt! – một tia sáng bạc lướt qua, suýt đập vô mặt. Anh theo phản xạ nhắm mắt.

Mở ra lần nữa… trước mắt là một nam nhân mặc cổ phục màu xanh nhạt, dáng người thanh thoát, cầm kiếm múa như rồng lượn.

Từng động tác đều đẹp như trong tranh. Trong phút giây ánh mắt giao nhau, Chu Mặc Mặc cảm giác như bị điểm huyệt, đứng yên không nhúc nhích.

Khi nhạc kết thúc, nam nhân ấy thu kiếm, hàng loạt tràng pháo tay nổ vang trời.

Chu Mặc Mặc định vỗ tay theo nhưng tay đang ôm cả núi đồ, không động đậy được, chỉ thấy máu trong người như đang sục sôi.

— Người này chắc chắn sẽ nổi! Không ngờ hôm nay anh lại bắt được một viên ngọc quý thế này!

Vừa thấy Ôn Bách Du lui khỏi sân khấu, Chu Mặc Mặc lập tức chạy ra cửa hậu trường ngồi canh.


Ôn Bách Du cảm nhận rõ ràng dưới đài là tiếng khen ngợi, cổ vũ, hoan hô – nhưng vẫn không thấy ai… vứt tiền!?

Hắn chỉ đành nghĩ: chắc bản thân diễn chưa đủ tốt.

Vừa vào hậu trường, hắn nhìn hai nhân viên đang cầm sáo recorder, khom người ôm quyền:

“Tiếng sáo du dương, lan xa nhiều dặm, thật tuyệt. Chỉ tiếc…”

Chỉ tiếc – không ai thưởng bạc.

Hai người kia còn chưa kịp phản ứng, Ôn Bách Du đã xoay người bỏ đi.

Hắn không đi lối chính vì dưới đài đông quá, chen không nổi.

Mới vừa bước ra cửa sau thì thấy trước mặt là một thanh niên mặt tròn tròn, hơi gầy, nhìn hắn với ánh mắt long lanh như có lửa.

Người kia không có linh khí, không có uy hiếp, ban đầu Ôn Bách Du định lách qua. Nhưng tên đó lập tức bước tới chắn trước mặt hắn—

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play