"Ở đâu chui ra cái thể loại này, dám nói câu đó trước mặt tôi?"

Cấp Hoành Thâm giận đến mức máu lên não, quay phắt lại gầm lên với người vừa nói sau lưng:
“Giỏi thì lên mà diễn thử đi?!”

Ôn Bách Du và Chu Mặc Mặc cùng quay đầu lại. Chu Mặc Mặc vừa nhìn thấy người mới tới liền thầm kêu "xong đời", vội cười xòa chữa cháy:
“Hoành Thâm à, không phải đâu, Ôn ca không có ý đó đâu…”

Ôn Bách Du đánh giá người đàn ông trước mặt: y phục trắng tinh, tóc dài buộc gọn sau đầu, khuôn mặt nho nhã, tuấn tú.
Nhưng mà, lúc này bị tức đến đỏ cả mặt, cái vẻ "văn nhã" gì đó đã bay mất tiêu rồi.

“Chu Mặc Mặc! Cậu chơi tôi hả?! Dắt tân binh tới gây sự đúng không?” – Cấp Hoành Thâm nổi đóa.

Chu Mặc Mặc vội vàng dàn xếp:
“Hiểu lầm! Chỉ là hiểu lầm thôi! Cùng một công ty cả mà, cớ gì phải làm to chuyện?”

Ôn Bách Du nghe vậy mới hiểu, người đang nổi khùng chính là diễn viên chính của phim này.
Hắn nhớ lại lời mình nói khi nãy, cảm thấy có hơi... lỡ lời thật, bèn ôm quyền xin lỗi:
“Là ta lỡ miệng, xin lỗi.”

Cấp Hoành Thâm vốn còn muốn mắng tiếp, nhưng thấy mọi người xung quanh bắt đầu nhìn về phía này, đành cố kìm cơn tức, hừ lạnh một tiếng:
“Vừa ký hợp đồng đã tưởng mình là siêu sao hả? Trẻ con!”
Nói xong phẩy tay bỏ đi.

Chu Mặc Mặc thở phào, nhẹ cả người. Nếu Ôn Bách Du vừa vào công ty đã gây xích mích, rất có thể sẽ bị cho "lên ngăn đá".
“Cấp Hoành Thâm là nghệ sĩ chủ lực của công ty đấy, cậu có thể nhịn chuyện này, tôi mừng lắm.”

Ôn Bách Du gật đầu:
“Thực sự là tôi không nên hỏi vậy.”

Chu Mặc Mặc dù mới tiếp xúc với Ôn Bách Du không lâu, nhưng cũng cảm nhận được đối phương đúng kiểu "trai núi xuống phố", hoàn toàn không có khái niệm gì về giới giải trí.
“Thế thân không chỉ khác diễn viên chính ở mấy động tác mạo hiểm, còn khác ở ngoại hình, thần thái và kỹ năng diễn xuất.”

“Ra vậy.” – Ôn Bách Du gật gù, thêm một chút hiểu biết về "con hát dị thế".


“A!!”

Tiếng hét thảm vang lên làm mọi người giật mình. Ôn Bách Du quay lại thì thấy thế thân vừa rồi đang bị treo lơ lửng, hai tay ôm chân, mồ hôi vã ra như tắm, mặt mày méo xệch.

Mấy người vội kéo anh ta xuống. Nhân viên kiểm tra xong thì nói:
“Gãy chân rồi, phải đưa đi viện ngay.”

“Tránh đường! Tránh đường nào!”

Mọi người mau chóng nhường lối. Ôn Bách Du hơi lo lắng:
“Anh ấy… không sao chứ?”

Chu Mặc Mặc thở dài:
“Làm thế thân là nghề nguy hiểm, bị thương là chuyện thường. Công ty cũng mua bảo hiểm cả rồi, nhưng mà hôm nay cảnh quay này coi như hỏng.”

“Vì sao?”

“Cậu nhìn đống núi giả kia xem.” – Chu Mặc Mặc chỉ vào hậu cảnh – “Tất cả đều dựng riêng cho cảnh này. Thế thân bị thương, không quay được thì mấy cái này cũng phải tháo xuống. Mất cả đống tiền đấy.”

Bên kia, đạo diễn đang đau đầu nghe báo cáo.
“Hôm nay không quay được nữa, tháo cảnh đi!” – ông ta phất tay.

Cấp Hoành Thâm ngồi cạnh, nhả khói, cười nhạt:
“Cái cảnh này tốn bao nhiêu công sức, giờ phải dỡ ra, ngán thật.”

Đạo diễn nhăn mặt:
“Không còn cách nào, thế thân chưa về được.”

Cấp Hoành Thâm liếc về phía Ôn Bách Du, nheo mắt nói đầy ẩn ý:
“Thì kiếm thế thân khác quay tiếp chứ sao.”

Đạo diễn nhìn hắn:
“Giờ mà tìm được ai?”

Cấp Hoành Thâm hất cằm về phía Ôn Bách Du:
“Cái cậu tân binh kia đấy. Tôi vừa nghe hắn chê thế thân không bằng mình kìa.”

Đạo diễn gật đầu, quay sang trợ lý:
“Kêu Chu Mặc Mặc dẫn người qua đây.”

Chu Mặc Mặc vội dẫn Ôn Bách Du lại:
“Minh đạo, đây là Ôn ca – nghệ sĩ mới của tôi.”

Ôn Bách Du vẫn nhớ "quy củ chào hỏi" ở dị thế, duỗi tay ra bắt tay:
“Minh đạo, tôi tên là Ôn Bách Du.”

Đạo diễn bắt tay, hỏi thẳng:
“Nghe nói cậu có thể làm được cảnh thế thân, đúng không?”

Chu Mặc Mặc mặt biến sắc:
“Chết cha! Cái tên Cấp Hoành Thâm chơi dơ!”

Ôn Bách Du nhìn ánh mắt đầy "gài hàng" của Cấp Hoành Thâm, bình tĩnh đáp:
“Tôi chưa từng nói vậy.”

Cấp Hoành Thâm nhếch mép, vắt chân ngồi vênh:
“Không nói? Thế câu ‘thế thân làm được mà diễn viên chính không làm được, sao không cho thế thân làm diễn viên chính?’ không phải cậu nói à? Dám nói câu đó thì chứng minh là cậu làm được mấy động tác đó. Không làm được thì đừng mơ làm diễn viên, mãi mãi chỉ đáng làm thế thân thôi!”

Ôn Bách Du hiểu ngay: đối phương đang cố tình làm khó mình vì chuyện khi nãy.
Hắn cúi đầu, không phản bác.

Đạo diễn không muốn tốn thời gian, hỏi thẳng:
“Cậu có làm được cảnh này không?”

Chu Mặc Mặc định kéo Ôn Bách Du từ chối thì nghe hắn nói:
“Tôi có thể thử.”

Cả phim trường ngẩn người. Ngay cả Cấp Hoành Thâm cũng bất ngờ, tưởng hắn sẽ lùi, ai ngờ dám nhận lời thật.

Đạo diễn vui vẻ hỏi:
“Cậu có học võ không?”

Ôn Bách Du suy nghĩ, bản thân giờ không còn tu vi, nhưng một chút thân thủ vẫn có:
“Biết một chút.”

“Tốt! Chuẩn bị cho cậu ấy thay đồ diễn!”


“Ôn ca! Ôn ca! Anh điên rồi à?!” – Chu Mặc Mặc lo lắng bám theo, tưởng hắn bị chọc giận mà bốc đồng.

“Không sao, tôi sẽ làm hết sức.” – Ôn Bách Du mỉm cười nhẹ nhàng.

Chu Mặc Mặc hô với theo ra hậu cảnh:
“An toàn là trên hết đó nha!!!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play