Trên đài Tru Ma, một thiếu niên áo xanh đứng sừng sững giữa màn sương kiếm khí. Thân hình cao gầy, dáng dấp tuấn tú, mặt mày trắng bệch đến độ không còn giọt máu. Trên cổ hắn là một sợi dây mảnh màu vàng kim—chính là pháp bảo trấn ma của sư môn. Ánh sáng kim tuyến lướt qua da thịt, để lại từng vết cắt rỉ máu, máu tươi nhỏ từng giọt xuống cổ áo trong.
“Hu hu hu hu hu…”
Một người trẻ tuổi đứng dưới đài vừa khóc vừa sụt sùi. Ôn Bách Du quay đầu, giọng dịu dàng:
“Đừng khóc nữa, sư đệ.”
Nhưng vừa nghe vậy, sư đệ kia lại càng khóc lớn hơn, nước mắt như suối:
“Sư huynh! Đệ không tin huynh cấu kết với ma tu! Cũng không tin huynh giết Bạch sư huynh, phá hủy trấn phái chi bảo! Nhất định có hiểu lầm gì đó! Đệ... đệ sẽ lên cầu xin sư tôn!”
Ôn Bách Du nhìn về phía xa, nơi đỉnh cao của đại điện, nơi sư tôn hắn đang ngồi uy nghi như thần minh.
Mấy ngày trước, hắn nhận lệnh cùng sư đệ Bạch Ôn Gian xuống hàn đàm thu hồi bảo vật trấn tông. Nào ngờ giữa đường gặp phải ma tu. Trong lúc giao chiến, hắn trúng phải một kiếm đánh lén nên ngất đi. Trước khi bất tỉnh, hắn trông thấy—Bạch Ôn Gian và tên ma tu kia... đang ôm nhau cười vui vẻ như gặp tri kỷ.
Khi tỉnh lại, Bạch Ôn Gian đã là một cái xác lạnh. Bảo vật bị hủy sạch, mà trong tay hắn lại đang cầm... Nguyệt Ảnh kiếm — chính là hung khí kết liễu mạng người.
Hắn đã cố gắng giải thích tất cả. Nhưng chẳng ai tin. Thương tích trên người không rõ nguyên do. Ký ức thì mơ hồ. Nhân chứng chết rồi. Vật chứng thì lại nằm trong tay hắn.
Mà bảo vật kia là vật luân phiên trấn giữ của các đại môn phái. Giờ xảy ra chuyện, đám người kia thi nhau kéo đến chất vấn, đòi công lý.
Thế là—
Ôn Bách Du quỳ gối giữa chính điện, cổ bị siết chặt bằng Tru Ma Thằng, chờ phán quyết cuối cùng.
“Phản đồ cấu kết ma tu!”
“Giết hắn!”
Tiếng mắng nhiếc vang trời, đám đông phẫn nộ gào thét. Dưới đài là một biển người chỉ chực xông lên xé xác hắn làm trăm mảnh.
Phía trên, một người mặc đạo bào trắng nguyệt thêu chỉ vàng ngồi ngay ngắn giữa trung tâm đại điện. Dung nhan như ngọc, ánh mắt hờ hững không lộ ra chút cảm xúc nào.
Chính là sư tôn hắn – Trang Nguyệt Trọng.
Hắn vừa đứng dậy, toàn trường lập tức im bặt.
“Ôn Bách Du cấu kết ma tu, giết đồng môn, hủy bảo vật. Nay phế bỏ tiên căn, đày sang dị thế.”
Một câu, chém đứt đường lui.
Mọi người từng nghĩ hắn sẽ vì tình riêng mà nương tay, nào ngờ phán quyết lại lãnh khốc đến vậy.
Phế tiên căn – đối với một tu sĩ, còn đau hơn bị chặt đầu.
Dị thế – nơi mà người đời truyền rằng chín phần chết, một phần... cũng chết.
Ôn Bách Du không phản kháng. Hắn chỉ lặng lẽ tháo sợi Tru Ma Thằng khỏi cổ. Dây thừng ánh kim cứa qua da thịt, máu lại chảy thêm lần nữa. Nhưng hắn không nhíu mày, không oán than.
Hắn quay sang, mỉm cười nhẹ với sư đệ:
“Sư tôn không tin ta.”
Sư đệ chết lặng.
Bởi Tru Ma Thằng là pháp bảo của chính sư tôn, chỉ có kẻ không dính tà khí mới có thể tháo ra bằng tay trần.
Sư huynh chưa từng cấu kết với ma tu.
Nhưng hắn nhận tội. Vì hắn từng được tin tưởng. Và giờ, hắn đã phụ lòng tin ấy.
Khi Ôn Bách Du bước vào kết giới Tru Ma Đài, một luồng hấp lực xé nát gân cốt từ trong ra ngoài. Ngũ tạng như bị nghiền thành cát bụi. Trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt hắn trở nên trống rỗng, như viên minh châu vừa rơi vào tro bụi.
Không biết dị thế là nơi nào. Nhưng hắn... cũng không còn đường quay lại.
“Rắc rắc —”
“Ê!!! Anh đẹp trai ơi!!! Cầm kiếm pose lại phát đi!!! Ánh sáng đẹp lắm luôn!!”
Ôn Bách Du choáng váng. Trước mặt hắn là một gã nam tử ăn mặc kỳ dị, tay cầm vật thể đen kỳ quái không ngừng phát ra ánh sáng trắng.
Phản xạ trong nháy mắt—
Nguyệt Ảnh kiếm lập tức được rút ra, mũi kiếm chỉ thẳng vào cổ đối phương.
Chỉ cách chưa tới một gang tay.
Nhưng gã kia không lùi, ngược lại càng hưng phấn hơn:
“Trời đất ơi, thần thái đỉnh quá! Chuẩn cosplay kiếm tu lạnh lùng! Cười nhẹ phát nữa coi!”
Ôn Bách Du sững người.
Người này không có chút linh khí nào, hoàn toàn là phàm nhân. Nhưng hắn không phải người duy nhất. Xung quanh, kẻ qua người lại đông đúc, ăn mặc kỳ dị, áo quần màu mè, phố phường sầm uất như ngày hội.
“Đây... chính là dị thế sao?”
Không giống chút nào với lời đồn.
Không có ma vật.
Không có tu sĩ.
Không có chiến trường.
Chỉ có đám người ồn ào và linh khí loãng như nước lã.
Và thế là—
Ôn Bách Du, cựu kiếm tu bị đày, bắt đầu hành trình “xâm nhập thế giới phàm tục” một cách... hiểu lầm và long trọng.