Chu Mặc Mặc cảm động vô cùng trước sự tin tưởng mà Ôn Bách Du dành cho mình.

“Nếu đã vậy, cậu đưa cậu ấy đi ký hợp đồng đi,” Lâm Duy nói, “Quản lý nghệ sĩ cho đàng hoàng vào, nếu lại xảy ra chuyện như lần trước, dù có ai cầu tình cũng vô dụng.”

“Chắc chắn sẽ không có chuyện đó!” Chu Mặc Mặc cúi đầu cam đoan như thể thề sống thề chết.

Miễn là Lâm Duy đã gật đầu, tài nguyên dành cho Ôn Bách Du sau này tuyệt đối không tệ. Vừa rời khỏi văn phòng, Chu Mặc Mặc hớn hở nói: “Tôi đưa anh đi ký hợp đồng nhé. Sau này có tôi ở đây, nhất định sẽ khiến anh thành siêu sao như Bạch Gian!”

Ôn Bách Du theo hắn đến một căn phòng khác, người phụ trách ở đó đưa một bản hợp đồng đến trước mặt hắn.

Tuy là chữ giản thể, nhưng khác biệt với phồn thể không lớn lắm, mà với năng lực “nhìn qua là không quên” của Ôn Bách Du, hắn nhanh chóng hiểu sơ qua nội dung.

Tóm lại là ký hợp đồng 5 năm, trong thời gian đó phải tuân theo sự sắp xếp của công ty, nếu vi phạm thì phải bồi thường tổn thất tài chính.

Chu Mặc Mặc thấy hắn cứ lặng lẽ đọc hợp đồng không nói gì, tưởng hắn không hài lòng ở đâu đó: “Sao vậy, Ôn ca?”

Ôn Bách Du trầm ngâm: “Năm năm…”

Chu Mặc Mặc chau mày: “Là quá dài à?”

Ôn Bách Du lại nói: “Quá ngắn.”
Tu sĩ tu tiên bế quan ít thì mấy chục năm, nhiều thì mấy trăm năm, năm năm trong mắt hắn chỉ như một cái chớp mắt mà thôi.

Tiểu khả ái Ôn Bách Du nhà chúng ta vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi tư duy của người tu tiên.

Chu Mặc Mặc thì xúc động đến suýt khóc tại chỗ. Trời ơi, nghệ sĩ kiểu gì đây! Không nổi tiếng thì thiên lý khó dung!

Ôn Bách Du rút một tờ giấy đưa cho Chu Mặc Mặc, thấy hắn giống như sắp khóc còn tưởng đối phương đang uất ức: “Có thể ký lâu hơn một chút cũng được.”

“Không, như vậy là đủ rồi!” Chu Mặc Mặc vừa lau nước mắt vừa trấn tĩnh lại.

Ôn Bách Du thấy lạ, liếc nhìn hắn một cái, thầm nghĩ: nếu người ta đã kiên trì thì thôi vậy. Hắn cầm bút, ký tên mình lên chỗ ký.

Năm năm, chỉ cần hắn chịu khó làm việc, kiếm đủ tiền rồi sau đó tìm một nơi núi xanh nước biếc, sống ẩn cư cả đời cũng chưa muộn.

Lúc này, nhân viên hỏi: “Anh có mang theo giấy tờ tùy thân không?”

Ôn Bách Du khựng lại. Giấy tờ tùy thân là gì?

Chu Mặc Mặc lúc này mới sực nhớ Ôn Bách Du từng bị mất hết đồ đạc, đập nhẹ vào đầu mình nói: “Tôi quên chưa làm giấy tờ tùy thân cho anh! Tiểu Tằng, cái này để tôi đem đến lần sau nhé.”

Nhân viên được gọi là Tiểu Tằng gật đầu: “Được thôi, nhớ làm nhanh lên đấy, tôi còn phải nhập thông tin nghệ sĩ vào hệ thống nữa.”

Chu Mặc Mặc cười làm lành: “Chắc chắn, chắc chắn!”

Ra khỏi đó, Ôn Bách Du vẫn còn suy nghĩ về cái gọi là giấy tờ tùy thân. Đã là đồ để xác nhận thân phận thì hắn đương nhiên không có. Nếu bị phát hiện không có giấy tờ này, thân phận thật của hắn rất có khả năng sẽ bị bại lộ.

Chu Mặc Mặc chỉ tay xuống lầu: “Căng-tin công ty ở ngay kia, trưa nay mình ăn ở đó luôn nhé.”

Ôn Bách Du ngẩng đầu nhìn thoáng qua: “Được.”

Trong lúc ăn cơm, Chu Mặc Mặc vừa gắp một miếng bí đỏ vừa nói: “Đạo diễn Minh gần đây đang quay một bộ phim điện ảnh, lúc trước tôi có nói với anh rồi đấy, là phim cổ trang. Ăn xong tôi dẫn anh đến cảm nhận thử nhé.”

“Hửm.” Ôn Bách Du vừa nghe vừa lơ đãng đáp lời.

Sau bữa trưa, hai người lái xe tới phim trường. Ở đó, Ôn Bách Du thấy rất nhiều người để tóc dài, mặc đồ cổ trang, khiến hắn có cảm giác thân thiết hơn hẳn.

Ôn Bách Du chỉ về phía xa xa, nơi một nam tử áo trắng đang đứng, bên cạnh có hai ba người đang giúp sửa sang trang phục: “Người kia là ai?”

Chu Mặc Mặc liếc nhìn rồi nói: “Diễn viên đóng thế cho nam chính.”

“Đóng thế?” Ôn Bách Du khó hiểu.

Chu Mặc Mặc giải thích: “Có mấy cảnh kỹ thuật khó hoặc nguy hiểm, diễn viên chính không làm được, phải nhờ người chuyên nghiệp đến làm thay.”

Ôn Bách Du đại khái hiểu: “Nhưng như vậy khán giả không cảm thấy thiệt thòi cho diễn viên chính à?”

Chu Mặc Mặc đáp: “Không đâu, mặt mũi diễn viên đóng thế thường không bị quay trúng, có quay thì hậu kỳ cũng làm mờ hết.”

Lúc này, người đóng thế đã đeo dây cáp, cầm kiếm, mũi chân nhẹ điểm đất, tung người nhảy lên, thực hiện một pha xoay người trên không trung đẹp mắt.

Ôn Bách Du biết người ở thế giới này không có linh lực, vậy mà vẫn có thể thực hiện những động tác tiêu sái như thế, hắn không nhịn được hỏi:
“Nếu diễn viên đóng thế làm được chuyện diễn viên chính làm không được, thì sao không để người đó làm diễn viên chính luôn?”

Đúng lúc này, nam chính của phim – Cấp Hoành Thâm – từ phòng hóa trang đi ra, vô tình nghe được câu hỏi ấy.

Cấp Hoành Thâm: “……”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play