Đạo diễn Minh tỏ ra vô cùng hài lòng với phần thể hiện của Ôn Bách Du – ai mà không thích một diễn viên vừa vô tình thử một cảnh mà đã diễn mượt như thể được sinh ra để làm nghề.
Chu Mặc Mặc thấy nét mặt đạo diễn sáng bừng, liền tranh thủ tiến cử:
“Minh đạo, Ôn ca mới chân ướt chân ráo vào nghề, hay là cho ảnh một vai nhỏ để làm quen không khí đoàn phim đi?”
Minh đạo gật gù, có vẻ cũng đang cân nhắc tìm cho Ôn Bách Du một chỗ đứng hợp lý.
Cấp Hoành Thâm ở bên cạnh sao có thể để Ôn Bách Du tiếp tục tỏa sáng như vậy? Hắn chen lời, giọng trầm xuống:
“Phim quay được nửa rồi, lấy đâu ra vai nào nữa?”
Chu Mặc Mặc vẫn giữ thế công:
“Không cần vai thoại đâu, chỉ cần làm nền, đứng xa xa mặc đồ tả tơi chạy loạn cũng được.”
Cấp Hoành Thâm trợn mắt, gần như bật lên mắng:
“Cái mặt như nó vừa ló ra là đã cướp hết ánh nhìn của vai chính rồi! Khán giả giờ chỉ cần đẹp trai, chẳng cần xem nội dung nữa!”
Chu Mặc Mặc cũng nổi nóng:
“Người ta thích nhìn ai là quyền của người ta, mắc mớ gì tới ông?”
Cấp Hoành Thâm đập bàn một cái “rầm”, khí thế như muốn bùng nổ tại chỗ.
“Thôi được rồi.” – Minh đạo nói một câu hờ hững nhưng uy lực lại khiến cả hai quay sang nhìn.
“Cấp Hoành Thâm nói đúng một điều, với cái mặt này mà đi làm nền thì nổi quá, chẳng lẽ lại bắt cậu ta hóa xấu đi?”
Dù ông cũng quý Ôn Bách Du, nhưng tình huống hiện tại không thể không để ý tới cảm xúc của nam chính.
Chu Mặc Mặc cắn răng, tất nhiên không thể để Ôn Bách Du bị hóa trang thành quái vật – cậu còn muốn đưa người ta theo hướng idol nữa cơ mà:
“Minh đạo, tôi hi vọng anh suy nghĩ lại thật kỹ.”
Minh đạo nghe ra ẩn ý trong lời của Chu Mặc Mặc – nếu hôm nay ông từ chối thì sau này muốn mời Ôn Bách Du hợp tác cũng khó. Mà người ông thật sự coi trọng lại chính là Ôn Bách Du, thế là nói:
“Cảnh tiếp theo có một đoạn đánh nhau, để cậu ấy làm một người trong đám dân chạy loạn.”
Cấp Hoành Thâm không phục:
“Minh đạo…”
Nhưng vừa mở miệng đã bị đạo diễn liếc sắc như dao, lập tức câm nín.
Chu Mặc Mặc vội cười cảm ơn rối rít:
“Cảm ơn Minh đạo!”
Ôn Bách Du gỡ dây cáp xong, vừa đi ra đã được Chu Mặc Mặc báo tin tốt. Biết đây là kết quả do đối phương nỗ lực tranh thủ, hắn gật đầu nghiêm túc:
“Ta sẽ nỗ lực hết sức.”
Chu Mặc Mặc càng thấy quý, đúng là kiểu người khiêm tốn lại biết cố gắng.
Ôn Bách Du thay một bộ quần áo thô vải, có người bắt đầu bôi mặt bôi cổ cho hắn. Tuy không nhìn gương, nhưng nhìn những người mặc đồ giống mình – mặt người nào người nấy đen sì, có chỗ đỏ chỗ bầm – thì cũng đoán được đây là tạo hình “nạn dân trong thời chiến”.
Quả nhiên, nhân viên đoàn phim bước đến thông báo đây là cảnh đại chiến, yêu cầu đứng đúng vị trí, hành động rõ ràng, không làm rối đội hình.
Ôn Bách Du nghiêm túc gật đầu – với hắn, đây là trải nghiệm hoàn toàn mới.
“Người bên Chu ca dẫn tới đâu?” – Có người nhìn quanh rồi hỏi.
“Ở đây ạ.” – Ôn Bách Du ngoan ngoãn giơ tay. Khuôn mặt bị bùn đất che kín chỉ còn lộ ra đôi mắt đen sáng như sao.
Người nhân viên bước tới:
“Minh đạo đặc biệt phân phó, lát nữa cậu sẽ đấu với Cấp ca. Đứng ở chỗ này, đến lần thứ ba anh ta vung kiếm, cậu phải làm ra dáng vẻ bị đánh bay ngã xuống đất.”
Ôn Bách Du gật đầu ghi nhớ kỹ lưỡng, nhưng lại thắc mắc hỏi:
“Thế tiếp theo ta phản công ra sao?”
“???” – Người kia ngơ ngác nhìn hắn.
“Cậu... chết rồi. Chết kiểu... không gượng nổi luôn ấy.”
Ôn Bách Du bừng tỉnh đại ngộ:
“Thì ra là ta yếu thế cơ à.”
Nhân viên nhớ lại lúc nãy hắn bay nhảy như tiên rồi lại nhìn hắn đang mặc áo rách bùn lấm, bỗng dưng nghẹn họng không nói được lời nào.
Lúc này, Cấp Hoành Thâm đang ngồi cách đó không xa, người quạt, người trang điểm. Hắn liếc Ôn Bách Du, cười khẩy:
"Trông ngu ngu ngơ ngơ vậy thôi, biết múa vài đường thì làm được trò trống gì. Nổi hả? Nằm mơ!"
Khi tất cả chuẩn bị xong, Cấp Hoành Thâm bước đến trước mặt Ôn Bách Du, gằn từng chữ:
“Đây là sân khấu của tao, mày sẽ không có một giây nào lên hình đâu.”
Ôn Bách Du ngoài mặt vẫn bình thản, nhưng trong đầu hoàn toàn không hiểu “lên hình” là cái gì, chỉ “À” một tiếng nhẹ nhàng.
Cấp Hoành Thâm thấy hắn tỏ vẻ cao ngạo thì càng bốc hỏa – đúng là kiểu mặt trang bức điển hình!
Đạo diễn vừa hô “Bắt đầu!”, Cấp Hoành Thâm lập tức vung kiếm đầy sát khí. Trong mắt Ôn Bách Du, động tác của đối phương cứ như bị làm chậm mấy lần – hắn nhẩm trong đầu: “Kiếm thứ nhất”, rồi ung dung đưa kiếm ra đỡ.
“KENG!”
Cấp Hoành Thâm dùng sức thật, ai ngờ bị chấn ngược lùi lại hai bước.
“CUT!”
Minh đạo hét qua loa:
“Cấp Hoành Thâm, cậu ăn không no à? Trong đoàn cơm hộp còn đầy!”
Minh đạo nổi tiếng là người khó tính, diễn viên mà sai là bị chửi thẳng mặt. Nhất là cái lỗi sơ đẳng này thì càng không tha.
“Là do hắn cố tình chắn mạnh!” – Cấp Hoành Thâm đỏ mặt, quay sang trút giận, “Mày chắn đỡ cái kiểu gì thế?!”
Ôn Bách Du nghiêm túc trả lời:
“Ta phải chết ở nhát kiếm thứ ba.”
Thái độ dửng dưng kia trong mắt Cấp Hoành Thâm lại thành “tao đang cà khịa mày”, suýt chút nữa phát điên:
“Mày đỡ mượt như vậy thì làm sao tao thể hiện được ta mạnh hơn?!”
Ôn Bách Du nhíu mày:
“Ta đã để ngươi ra ba kiếm sau đó ta chết rồi, ngươi còn muốn thế nào?”
Nói trắng ra, nếu đánh thật thì một kiếm của ngươi cũng đỡ không nổi.
Mọi người xung quanh đều cảm thấy Cấp Hoành Thâm đang vô lý, ai chẳng thấy Ôn Bách Du chỉ đỡ kiếm đúng nhịp, còn hắn thì không đứng nổi lại đổ thừa. Rõ là tự làm mất mặt.
Trợ lý của hắn nhanh trí nhắc nhỏ:
“Cấp ca thôi bỏ đi, quay tiếp đã, mọi người đang nhìn đấy.”
Cấp Hoành Thâm biết xung quanh đang xì xào bàn tán, đành hít sâu một hơi:
“Trang điểm lại cho tôi!”
Quay lại lần hai, hắn không dám gây sự nữa mà nghiêm túc rút kiếm lao vào.
Ôn Bách Du cảm nhận rõ đối phương đã thay đổi, trong lòng nghĩ thầm:
“A, thì ra đây gọi là kỹ thuật diễn.”
Thật đúng là... như biến thành người khác luôn.