Nhiếp ảnh gia liên tục bấm máy hơn chục tấm.
Anh ta là khách quen ở các buổi triển lãm cosplay, từng chụp đủ kiểu nhân vật — từ chính diện, phản diện cho tới phản diện quay đầu — người nào diễn cũng nhập vai ghê gớm, khí chất tràn trề.
Nhưng để khiến anh thật sự kinh diễm, thì chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Và hôm nay, một trong số đó bất ngờ xuất hiện.
Đối phương mặc áo cổ trang màu xanh nhạt, dáng người cao gầy, tay cầm kiếm, đứng yên giữa nắng chiều, tóc đen bị gió thổi tung, vài sợi khẽ đậu lên gò má nhuốm máu.
Máu dính từ cổ đến mu bàn tay.
Nhiếp ảnh gia bấm máy liên tục, trong đầu lặp đi lặp lại một câu:
“Cậu này cosplay nhân vật nào thế? Tôi chưa từng thấy ai giống vậy!”
Tuy không đoán ra cậu đang cosplay ai, nhưng anh ta dám chắc một điều — cậu này biết võ thật!
Bởi vì cái cách cậu ấy rút kiếm xoay người vừa nãy — trôi chảy như nước, đẹp như múa, mà khí chất lại cực kỳ "soái"!
Thấy đối phương sắp rời đi, nhiếp ảnh gia vội gọi với:
“Khoan đã! Cậu có thể cho tôi tên và liên hệ được không? Để tôi tag cậu trên Weibo lúc đăng ảnh ấy mà!”
Ôn Bách Du hoàn toàn không để ý đến nhiếp ảnh gia.
Ánh mắt hắn vừa lia qua, đã thấy phía xa có một nữ tử ăn mặc cũng giống mình — cổ trang thêu hoa, chất vải tinh xảo, vừa nhìn đã biết là thiên kim đại tiểu thư.
Ôn Bách Du lập tức khơi động linh khí, xuyên qua đám đông, nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt nàng.
Nhiếp ảnh gia dụi mắt:
“Ủa? Ảo giác à? Thằng bé kia mới đứng đây mà chớp mắt cái đã ‘dịch chuyển tức thời’ đến tận bên kia?”
Nữ tử đang vội vàng chạy đến sảnh chính xem biểu diễn cosplay.
Bị người chắn đường, nàng theo bản năng lùi lại, vừa ngẩng đầu thấy gương mặt như bước ra từ cổ tích, lập tức chuyển sang nụ cười tiêu chuẩn:
“Công tử, có chuyện gì sao?”
Ôn Bách Du nhẹ nhàng hỏi:
“Cô nương, cô xuyên đến dị giới này bao lâu rồi?”
Biểu cảm nàng cứng đờ.
Trong đầu lập tức bật cảnh báo đỏ:
"Anh này cosplay ai vậy trời? Mặt thì đẹp mà thoại nghe… khét lẹt luôn á!”
Cảnh báo! Cảnh báo! Không có trong bất kỳ phim nào từng coi!
Cô đảo mắt nhìn quanh, thấy không có ai quay video, suýt nữa còn tưởng gặp trúng ông nội nào chơi khăm kiểu "trò đùa camera giấu kín".
Cô ngập ngừng:
“Xin lỗi, tôi không rõ anh đang cosplay nhân vật nào. Thanh y mắt xám… là từ manga, anime hay phim cổ trang nào vậy?”
Nghe vậy, Ôn Bách Du trầm mặt.
Hắn hiểu rồi — mình lại hiểu nhầm.
Người này… không đến từ thế giới của hắn.
Người xung quanh ngày càng đông, ai cũng ăn mặc lạ lùng, nói những thứ hắn chỉ nghe hiểu được… một nửa.
“Quấy rầy rồi.”
Hắn ôm quyền cúi đầu, lặng lẽ rời đi.
“Ơ kìa! Ít nhất cũng cho tôi biết tên nhân vật với bộ kịch đi chứ!”
Nữ tử gọi theo nhưng không thấy hắn quay đầu, đành thất vọng trở lại xem show.
Ôn Bách Du đứng giữa phố phường náo nhiệt mà lòng hoang mang.
Cảm giác "trời đất bao la, không có chỗ dung thân" ập tới, còn chưa kịp buồn lâu thì bụng hắn réo lên — đói.
Từ sau khi tu tiên, hắn đã không cần ăn uống. Nhưng giờ bị phế tu vi, hắn lại trở thành… người thường.
Mùi thơm bay tới từ chiếc "xe ngựa kỳ dị" bên đường, hắn thấy rất nhiều người đang xếp hàng trước xe lấy đồ ăn.
“Xin chào, 19 tệ.”
“Tôi thanh toán bằng WeChat.”
Ôn Bách Du nhìn cảnh đó, đoán:
“Không phải phát chẩn… mà là mua đồ ăn?”
Hắn không có gì trong người ngoài Nguyệt Ảnh kiếm và một sợi dây trừ tà.
Không thể trộm, không muốn xin.
Hắn xoay người bỏ đi, vừa đi vừa nghĩ cách mưu sinh.
Bỗng nhiên, tiếng rao rộn ràng cắt ngang dòng suy nghĩ:
“Bánh bột bắp! Một đồng bốn cái nha! Hehe~!”
Một cô gái mặc hồng nhạt, đội mũ và đẩy xe bánh đi ngang.
Loa treo bên xe phát ra giọng rao lặp đi lặp lại như ma thuật khiến mọi người cười rộ lên. Có người còn thật sự móc tiền mua bánh.
Ôn Bách Du bụng đói càng thêm cồn cào.
Khi xe đi ngang hắn, cô gái chú ý tới thân hình cao ráo của hắn, vừa nhìn lên liền ngẩn người:
"Trời má… sao ảnh nhìn mình chăm chú dữ vậy? Mắt đẹp dã man… tim mình muốn cháy luôn rồi!"
Cô cúi đầu, ngượng ngùng nói:
“Anh có muốn ăn bánh bột bắp không? Ngon lắm đó~”
Ôn Bách Du chần chừ:
“Có thể chứ? Chỉ là… ta không có tiền.”
Cô gái: “Không sao mà! Đây là hàng khuyến mãi, phát thử miễn phí luôn á!”
Ôn Bách Du nhận bánh, cắn một miếng…
Nóng hổi, mềm thơm, mặn ngọt đan xen — lâu lắm rồi hắn mới cảm nhận lại được hương vị nhân gian.
“Còn muốn không?”
“Không cần.”
Hắn mỉm cười, ánh mắt xám ánh lên chút dịu dàng.
“Tại hạ Ôn Bách Du. Một bữa ăn này, ta khắc ghi trong lòng. Cô nương, xin hãy đưa tay ra.”
Cô gái đỏ mặt vươn tay, chưa kịp phản ứng gì thì Ôn Bách Du đã dùng linh khí còn sót lại vẽ lên lòng bàn tay nàng một đạo triệu hoán phù.
“Nếu một ngày cô gặp nguy hiểm, hãy gọi tên ta. Ta sẽ lập tức đến bên cô.”
Cô còn chưa kịp định thần thì hắn đã ôm quyền, xoay người rời đi như cơn gió.
Cô gái nhìn lòng bàn tay, ngẩn người:
“Trời ơi đẹp trai quá xá! Mà nãy ảnh nói tên là gì nhỉ?”
Ôn Bách Du hiểu rằng đã rơi vào dị giới, hắn cần phải sớm làm quen quy tắc nơi này.
Và nơi thu thập tin tức nhanh nhất, chính là nơi nhiều người tụ họp nhất.
Hắn bước vào hội trường chính, thấy trên sân khấu có một cô gái đang hát múa.
Xung quanh trai gái hò hét rần trời, hắn nghe không hiểu họ đang nói gì, chỉ sợ họ đang chửi rủa cô gái kia.
Hắn nghiêm túc nhận định: “Nàng ấy chắc đang bán nghệ kiếm tiền.”
Ca múa thì hắn không biết.
Nhưng kiếm thuật thì… hắn rất có tự tin.
Sau cánh gà, quản lý sự kiện đang nổi trận lôi đình:
“Người biểu diễn múa kiếm tiếp theo đâu rồi hả?!”
“Nghe nói kẹt xe... chắc mười phút nữa mới tới…”
“Mười phút nữa thì chương trình tan rồi còn gì?!”
Lúc này, một giọng nói ôn hòa vang lên:
“Tại hạ Ôn Bách Du, nghe nói quý hội đang thiếu người múa kiếm, nếu không chê, ta có thể thay mặt.”
Quản lý nhìn nam nhân cổ trang trước mặt —
da trắng không tì vết, ánh mắt nghiêm nghị, sau lưng còn đeo kiếm.
“Dù cậu có biết múa hay không, đẹp trai vậy lên sân khấu cũng đáng rồi!”
“Được! Cậu lên ngay sau người diễn hiện tại!”
Khi vũ công vừa rời sân khấu, ánh đèn chưa kịp tắt thì —
Ôn Bách Du đã nhẹ nhàng xuất hiện giữa sân khấu.
Không ai nhìn rõ hắn lên bằng cách nào.
Hắn rút Nguyệt Ảnh kiếm sau lưng ra, cao giọng:
“Tại hạ Ôn Bách Du, mới đặt chân đến quý địa, lộ phí đã cạn, xin lấy kiếm thuật mưu sinh.
Mong chư vị có tiền thì ủng hộ tiền, không có tiền thì ủng hộ tinh thần!”
Quản lý / nhân viên hậu trường:
“???”
“Ủa?! Thiệt không đó má?!”