Tu Tiên giới.

Tống Sơn Trúc rón rén lẻn vào Minh Bảo Điện, nơi chuyên cất giữ những pháp bảo nho nhỏ nhưng hữu dụng. Hắn cố ý canh đúng lúc người canh cửa đổi ca, liếc trước ngó sau thấy không ai, liền lẹ tay mở cửa lẻn vào.

Hắn đến để tìm một món đặc biệt: Truyền Thừa Kính – một chiếc gương có thể hiển thị hình ảnh của người mà người thi pháp muốn gặp, miễn là có đủ điều kiện cần.

Tống Sơn Trúc lục tung một cái rương, vừa tìm vừa lẩm bẩm:
“Kỳ quái, rõ ràng ta nhớ là để ở đây mà... đâu rồi nhỉ?”

Vừa đứng dậy xoay người lại, hắn liền thấy cái gương ấy đang nằm chình ình trên bàn, bày ra rõ ràng như đang đợi hắn tới dùng.

“Hừ, kẻ nào mượn dùng rồi mà không biết trả lại chỗ cũ vậy...” – Hắn vừa lầm bầm, vừa lấy ra một sợi dây cột tóc màu xanh lam – món đồ mà hắn vô tình lượm được trong phòng sư huynh khi dọn dẹp. Truyền Thừa Kính muốn vận hành không chỉ cần chú ngữ mà còn phải có đồ vật từng thuộc về người muốn xem.

Sư huynh hắn – Ôn Bách Du – đối với hắn vô cùng tốt, nhưng kể từ ngày sư huynh bị phạt trục xuất đến cái gọi là “dị thế cửu tử nhất sinh”, Tống Sơn Trúc ngày đêm ăn ngủ không yên.

Hắn cẩn thận đặt sợi dây buộc tóc trước gương, bắt đầu niệm chú.

Một lúc lâu… gương vẫn im như tờ giấy trắng.

Lại niệm lần nữa. Gương vẫn chẳng nhúc nhích.

Chẳng lẽ... hỏng rồi?

Vừa định niệm lần ba, thì — một giọng nói lạnh như nước đá trong mùa đông âm phủ vang lên ngay sau lưng hắn:

“Ngươi niệm sai một chữ.”

Tống Sơn Trúc lập tức dựng hết tóc gáy như mèo bị giật điện, sống lưng lạnh toát, run như cây sậy trong gió bấc. Cái giọng này... xuyên thẳng vào linh hồn, gọi dậy cả nỗi sợ nguyên thủy.

Hắn cứng ngắc xoay người lại — Trang Nguyệt Trọng đang đứng đó, toàn thân bạch y không dính một hạt bụi, hoa văn kim tuyến phức tạp, khuôn mặt thanh lãnh như thần tiên bước ra từ tranh thủy mặc, ánh mắt như mặt giếng cổ, nhìn xuống hắn không chút gợn sóng.

Tống Sơn Trúc chân mềm nhũn, "bụp" một tiếng ngồi phệt xuống đất:

“Sư, sư tôn…”

Nghe đồn Trang Nguyệt Trọng là người vừa lạnh lùng vừa nghiêm khắc, thấy sai là phạt không khoan nhượng, bất kể là đồ đệ thân truyền hay chó mèo trong tông môn. Sư huynh hắn – Ôn Bách Du – cũng từng là một ví dụ sống động.

Tống Sơn Trúc gần như muốn khóc:

“Sư tôn, con sai rồi! Chỉ là con lo cho sư huynh, mới muốn dùng Truyền Thừa Kính xem tình hình của huynh ấy thôi… Xin người cứ phạt!”

Nói xong, hắn cảm giác không khí xung quanh tụt vài độ, thậm chí hơi thở cũng hóa sương lạnh.

Thôi xong rồi. Rõ ràng nghe các sư huynh nói sư tôn chưa bao giờ tới Minh Bảo Điện, tại sao hắn lại xui tới mức đụng mặt?

Giọng của Trang Nguyệt Trọng vang lên, không cao không thấp, nhưng tựa như có đao găm vào lòng người:

“Ta vừa nói gì?”

Tống Sơn Trúc giật nảy mình:

“A, a! Dạ, con... niệm sai chú ngữ?”

Trang Nguyệt Trọng mấp máy môi, chậm rãi đọc ra câu chú đúng.

“Nghe rõ chưa?”

“Dạ nghe rồi! Con nhớ rồi ạ!” – Tống Sơn Trúc gật đầu như gà mổ thóc, sau đó quay lại nhìn gương.

Gương vốn trơn nhẵn như nước, giờ lại nổi lên từng đợt gợn sóng lăn tăn, như có bàn tay vô hình quấy động mặt hồ.

Hắn lập tức quên luôn sư tôn đang sau lưng, hai mắt sáng rỡ nhìn chăm chú.

Trang Nguyệt Trọng không lên tiếng nữa. Đôi mắt đen khẽ rung khi thấy người trong gương xuất hiện. Nhưng khi khung cảnh dần hiện rõ, sắc mặt hắn cũng dần… đen như đáy nồi.


Trong gương.

Ôn Bách Du khổ sở dùng kiếm đỡ lấy công kích của một thanh niên khác, vừa đánh vừa... đếm trong lòng.

“Đệ nhất kiếm...”

Tống Sơn Trúc tròn mắt:

“Sư huynh… sao lại yếu thế này? Tiên căn bị phế rồi đúng không, nhưng mà đến sức đánh trả cũng không có à?”

“Đệ nhị kiếm…”

Ôn Bách Du loạng choạng lui một bước, tóc tai rối tung, mặt dính bùn, sắc mặt trắng bệch — nhìn không khác gì vừa bị ngâm nước đá rồi lôi ra phơi nắng.

“Đệ tam kiếm… tới!”

Ánh mắt Ôn Bách Du đột nhiên trở nên sắc bén, khí chất thay đổi như thể hóa thân thành một thanh kiếm vừa ra khỏi vỏ...

Rồi — ngã cái bịch xuống đất, giả chết.

Tống Sơn Trúc kinh hô:

“Sư huynh!!!”

Hắn chưa từng thấy Ôn Bách Du thảm đến thế, dù lúc bị phế tu vi cũng chưa từng thảm hại như vậy.

Không do dự, hắn xoay người, quỳ ngay trước mặt Trang Nguyệt Trọng, khẩn cầu:

“Sư tôn! Xin cho con đi dị thế! Sư huynh sống không nổi nữa rồi!”

Trang Nguyệt Trọng im lặng một hồi, ánh mắt nhìn hắn từ trên xuống, giọng hờ hững vang lên như đổ nước đá thẳng vào mặt:

“Vô dụng.”

Tống Sơn Trúc run rẩy ngẩng đầu lên — phía trước đã không còn bóng dáng sư tôn.

Mà hắn cũng không nhận ra, chiếc Truyền Thừa Kính và sợi dây buộc tóc màu xanh lam cũng đã biến mất theo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play