Ôn Bách Du dừng bước, nghi hoặc nhìn người kia.
Chu Mặc Mặc rút danh thiếp đưa qua, gương mặt tròn tròn lộ ra hàm răng trắng tinh:
“Chào anh, tôi là Chu Mặc Mặc, đây là danh thiếp của tôi.”
Ôn Bách Du không nhận, chỉ cúi đầu liếc một cái, thấy trên tấm giấy nhỏ ghi rõ ba chữ: “Chu Mặc Mặc”.
“Quan trọng là chức danh của tôi ấy, tôi là quản lý nghệ sĩ cho một công ty giải trí.” Chu Mặc Mặc thấy Ôn Bách Du không nhận danh thiếp, nghĩ đối phương nghi ngờ mình lừa đảo, bèn nói thêm:
“Anh có thể tra thử trên mạng, tôi không phải mấy kẻ chuyên đi lừa người đâu!”
Ôn Bách Du nhìn chữ chẳng mấy hiểu, chỉ nghiêm túc đáp:
“Ngươi có phải kẻ lừa đảo hay không thì liên quan gì đến ta?”
Chu Mặc Mặc thấy hắn không né tránh, lập tức hăng hái bao quanh như ruồi bu mật, hiện tại cậu đang rất cần lôi kéo một nghệ sĩ tiềm năng để cứu sự nghiệp, liền sốt ruột nói:
“Anh có dáng người và gương mặt rất hợp làm minh tinh. Chỉ cần gia nhập công ty, chúng tôi sẽ dốc toàn lực lăng xê anh, đến lúc đó khán giả xem anh biểu diễn còn đông hơn vừa rồi nhiều!”
“Minh tinh” là gì? Ôn Bách Du cụp mắt trầm tư. Hắn không muốn để người ở dị giới phát hiện thân phận, dù những người ở đây không tu luyện linh khí, nhìn có vẻ yếu ớt, nhưng hắn chưa từng dám khinh thường bất cứ ai.
“Làm minh tinh thì được cái gì?” Ôn Bách Du hỏi.
“Được cái gì á... tất nhiên là danh tiếng và tiền bạc rồi! Mỗi ngày có cả tá fan hò hét tên anh, cổ vũ anh đi biểu diễn!” Chu Mặc Mặc đáp như bắn súng liên thanh.
Danh tiếng và tiền bạc… Ôn Bách Du giật mình. Đó đúng là thứ hắn đang cần nhất lúc này.
Hắn nói:
“Ta có thể đồng ý, nhưng ngươi phải giúp ta tìm chỗ ở.”
Chu Mặc Mặc gãi đầu, nghĩ thầm: người này nhập vai hơi bị sâu đấy. Nói chuyện cứ như cổ nhân thời nào ấy… Có điều cũng hay, mấy nghệ sĩ dị biệt thường dễ nổi tiếng.
“Công ty hết phòng ký túc rồi, vậy anh tạm ở nhà tôi trước nhé.”
Thực ra là do cậu ta sắp bị đuổi việc nên không có quyền sắp xếp ký túc xá cho nghệ sĩ, sợ bị phát hiện sẽ bị từ chối nên đành nói dối trước đã.
Ôn Bách Du gật đầu, ôm quyền nói:
“Tại hạ Ôn Bách Du.”
“Xem chừng chúng ta cũng xêm xêm tuổi nhỉ? Tôi 27, còn anh?” Chu Mặc Mặc nhìn không ra tuổi của Ôn Bách Du. Da dẻ thì trẻ măng, nhưng khí chất lại chững chạc già dặn.
Ôn Bách Du biết người ở thế giới này thọ không dài, nên nói:
“Ta hơn ngươi ba tuổi.”
“Ba mươi? Nhìn không ra luôn đấy. Vậy tôi gọi anh là Ôn ca nhé, còn anh cứ gọi tôi là A Mặc.”
Chu Mặc Mặc vui vẻ nói tiếp:
“Ôn ca chắc luyện võ từ nhỏ hả? Thân thủ như anh giờ hiếm thấy lắm đấy!”
Ôn Bách Du nhẹ nhàng gật đầu:
“Không dám nhận.”
Chu Mặc Mặc liếc đồng hồ, hỏi:
“Giờ này chắc đói rồi phải không? Để tôi đãi anh một bữa.”
Ôn Bách Du nãy giờ chỉ ăn mấy cái bánh ngô chống đói. Giờ dùng thân thể phàm nhân múa kiếm chưa được nửa nén nhang đã thấy mệt và đói. Nghĩ mình đã nhận lời làm việc với Chu Mặc Mặc, thì chuyện ăn uống cũng nên thuận theo.
“Vậy thì… cung kính không bằng tuân lệnh.”
Chu Mặc Mặc xách túi hào hứng:
“Đi nào, xuất phát!”
—
Tài xế đợi ở cửa hội chợ đã lâu, thấy Chu Mặc Mặc mở cửa xe thì hỏi:
“Làm gì mà đi lâu thế?”
Chu Mặc Mặc lau mồ hôi:
“Đừng nhắc nữa, xếp hàng chen chúc muốn gãy chân, nhưng tôi tìm được một ngôi sao tương lai rồi! Tôi sắp thành quản lý kim bài rồi đấy!”
Tài xế dội ngay một gáo nước lạnh:
“Lần trước cậu cũng nói vậy, rồi sao? Người ta bị bóc phốt, công ty cho vào tủ lạnh luôn, cậu thì bị trừ lương.”
“Chuyện cũ gió thổi qua! Hiện tại là thời đại mới!” Chu Mặc Mặc đầy tự tin.
Tài xế thấy thật sự có người đứng cạnh xe, khí chất cũng khác thường, bèn liếc nhìn Ôn Bách Du:
“Đây là ngôi sao tương lai cậu nói hả?”
“Không sai!” Chu Mặc Mặc thò đầu ra từ ghế phụ:
“Ôn ca, lên xe đi!”
Ôn Bách Du đánh giá chiếc xe – loại xe ngựa ở dị giới này thật kỳ lạ. Không có ngựa, cũng chẳng thấy linh khí vận hành như phi kiếm. Chiếc xe này rốt cuộc dựa vào loại linh khí nào mà di chuyển được?
Hắn cố gắng không để lộ chút nghi hoặc nào, chăm chú quan sát, học theo động tác mở cửa của Chu Mặc Mặc rồi ngồi vào không gian tối và hẹp phía sau.
“Cài dây an toàn vào nhé!” Chu Mặc Mặc vừa cài vừa nhắc.
Ôn Bách Du cũng học theo, cảm giác bị dây trói chặt khiến hắn bất giác nhớ đến cảnh năm đó bị bao vây bắt giữ, bị áp giải trong nhục nhã.
Ánh sáng trong xe không quá chói, rất hợp để giấu đi sắc mặt trắng bệch của hắn.
Tài xế vừa lái xe vừa nhìn gương chiếu hậu đánh giá Ôn Bách Du:
“Người lần này cậu tìm đúng là không tệ.”
Chu Mặc Mặc ngẩng cằm đắc ý:
“Tất nhiên, mắt nhìn người của tôi ngày càng chính xác.”
Chắc do nghĩ tới cú lừa lần trước, nên cậu không dám mạnh miệng tuyên bố "chọn trúng ngôi sao trăm năm có một", nhưng trong lòng thì vẫn mơ mộng y chang.
Ôn Bách Du thì nhẹ nhàng thở ra, may mà họ không bàn về mình nữa. Hắn nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ – cảnh tượng người xe tấp nập, náo nhiệt, nhưng tất cả đều xa lạ và khiến hắn cảm thấy bất an.
Mặc dù có kiếm trong tay, hắn vẫn không muốn dễ dàng tổn thương ai.
Bởi vì – nếu không chết, hắn muốn sống sót thật tốt.
—
Xe dừng trước cửa nhà hàng.
Chu Mặc Mặc vừa xe chưa dừng hẳn đã tháo dây an toàn, mở cửa nhảy ra.
Ôn Bách Du không thấy rõ cậu ta gỡ dây bằng cách nào, đang loay hoay thì tài xế nhắc:
“Sao còn chưa xuống xe? Tôi còn phải lái đi gửi xe nữa.”
Không còn thời gian. Ôn Bách Du mím môi, từ từ rút kiếm – thân kiếm ánh lên luồng sáng lạnh như sương.
Rồi hắn đẩy cửa xe bước ra.
Chu Mặc Mặc đứng bên ngoài dẫn hắn vào nhà hàng.
Tài xế lái xe đi đậu, vừa quay đầu thì thấy dây an toàn ở ghế sau đã rời ra.
“Cái dây an toàn này chất lượng gì vậy trời, để về tôi khiếu nại mới được!” – ông lẩm bẩm.
(Ý là anh Du nhà mình dùng kiếm cắt đứt dây an toàn đó mấy bà)