Cỏ dại mọc hoang rậm rạp khắp sườn núi, bốn phía rải rác mấy trăm thi thể, máu tươi thấm đẫm đất đá và cỏ dại, nhuộm đỏ cả một vùng. Máu tụ lại thành dòng, từ xa nhìn qua chẳng khác nào một con sông máu cuồn cuộn.
Các tu sĩ chính đạo lần lượt dắt kiếm kiểm tra xem có ai còn sống. Bọn họ đi xuyên qua từng xác người, sắc mặt chẳng chút dao động – đã sớm quen với cảnh tượng đẫm máu này.
Trang Nguyệt Trọng đứng giữa bãi xác, trường bào trên người không nhiễm một hạt bụi, ánh trăng lạnh phủ lên người hắn, làm gương mặt vốn lạnh lùng càng thêm cô độc, lạnh lẽo. Hắn quay đầu nhìn lại, ngũ quan tuấn mỹ dưới ánh trăng hiện rõ đường nét lạnh nhạt như băng, gương mặt lại dính một giọt máu, giữa vẻ băng lãnh lại mang vài phần yêu dị tà mị.
Sắc mặt hắn vẫn điềm nhiên như cũ. Hắn xiết nhẹ chuôi Lãnh Nguyệt kiếm, máu từ thân kiếm nhỏ từng giọt xuống đất, từng giọt một, như muốn nhỏ nhanh hơn.
Trang Nguyệt Trọng liếc nhìn đám thi thể chất thành đống như núi xung quanh, đưa tay tùy ý lau máu trên mặt, động tác hờ hững như thể đó chỉ là một vết bụi.
Khi Sở Tông cưỡi tiên hạc bay tới, từ xa đã thấy hắn đứng đó, tay cầm một thanh kiếm đỏ rực, còn tưởng là kiếm mới rèn. Tới gần mới phát hiện: đó vẫn là thanh Lãnh Nguyệt, chỉ là bị máu nhuộm đỏ, toát ra khí tức tàn bạo khiến người ta không rét mà run.
Sở Tông tự nhận mình không phải chính nhân quân tử gì, nhưng so với thủ đoạn của Trang Nguyệt Trọng, hắn có thể tự hào xưng mình là người lương thiện.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT