Nghe đọc truyện tại Youtube - Tiểu Lê Đạo Hữu.
Các bạn iu cho mình xin 1 đánh giá 5⭐, 1 follow kênh TYT và Youtube nhén.
Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại , HE , Tình cảm , Hào môn thế gia , Cung đình hầu tước , Duyên trời tác hợp , 1v1 , Thị giác nữ chủ , Phi song khiết 🌂 , Hỏa táng tràng
Nhân vật chính: Thích Ngọc, Lý Toản
Văn án:
Thích Ngọc vốn mang mệnh không tốt, bị gả cho một kẻ ăn chơi trác táng. Sau khi thành thân, mẹ chồng liên tục làm khó dễ, tiểu thiếp trong nhà lại tìm cách hãm hại. May thay, giờ đây nàng đã sinh được đích trưởng tử cho nhà phu quân, dù đứa nhỏ này chẳng phải huyết mạch của phu quân. Ngày ngày, Thích Ngọc đều ngóng trông con trai mình sớm kế thừa toàn bộ gia nghiệp, để nàng có thể tự tay đưa cả nhà phu quân này lên đường.
Cho đến một ngày, nàng bất ngờ gặp lại nam nhân từng cùng nàng trải qua một đêm xuân phong. Hóa ra, hắn chính là thiên tử đương triều.
*
Tề Văn Cẩm từ lâu đã biết bản thân mình từng là kẻ phóng đãng. Hắn cảm thấy may mắn, bởi sau bao biến cố, A Ngọc của hắn vẫn còn ở bên. Hắn hiểu rõ nương tử không yêu mình, nhưng điều đó không sao, bởi tình yêu vốn chẳng quá quan trọng. Họ còn có đứa nhỏ – đứa con mà cả hai cùng yêu thương và nuôi nấng.
Thế nhưng, đến khoảnh khắc hắn phát hiện đứa nhỏ mà mình yêu thương bấy lâu nay lại không phải huyết mạch của mình, Tề Văn Cẩm cảm thấy tay chân run rẩy. Hắn nắm chặt tay nữ nhân, đôi mắt đỏ ngầu, nghiến răng hỏi: “Gian phu kia là ai?”
Chỉ cần tìm ra kẻ đó và khiến hắn ta biến mất, sẽ không ai có thể cướp đi vị trí của hắn – dù là vị trí phu quân của A Ngọc hay phụ thân của đứa nhỏ. Không một ai có thể chia rẽ gia đình hắn.
Trích đoạn:
…Lưỡi hắn quét qua từng ngóc ngách, cho đến khi vị rượu nhạt dần, chỉ còn lại sự ngọt ngào thuộc về nàng.
Chỉ cần chạm vào nàng, hắn như bước một chân vào đầm lầy, không thể thoát ra, chỉ có thể chìm sâu. Khi tách ra, cả hai đều thở hổn hển. Đôi môi mỏng của hắn vẫn còn dính chút ánh bạc, càng làm nổi bật vẻ kiều diễm.
“Vào phòng chứ?” Lý Toản hỏi, giọng đã khàn đi vì dục vọng.
Thích Ngọc đưa tay chạm nhẹ vào má hắn. “Cứ ở đây đi. Lâu như vậy không gặp, ít nhất cũng phải để ta chào hỏi ngài một chút.”
Nghe lời này, cơ thể Lý Toản như căng lên, như thể đang đáp lại lời “chào hỏi” của nàng. Hắn cố gắng ổn định hơi thở, trên mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh. “Muốn chào hỏi thế nào?” hắn hỏi.
Gương mặt lãnh đạm của nàng dường như thêm vài phần quyến rũ. “Để ta xem,” nàng nói.
Nàng luôn thử thách giới hạn của hắn. Tư thái phóng đãng như vậy, bất kỳ ai cũng không dám tưởng tượng có thể áp dụng lên người hắn. Nhưng sau khi nhìn nàng chằm chằm một lúc, Lý Toản vẫn lên tiếng.
“Được.”