Lý Toản rõ ràng đang nhắc đến vị trí Hoàng hậu.
Hắn muốn đưa Thích Ngọc vào cung. Ngẫm lại, nếu nàng ở một vị trí khác, chỉ cần tưởng tượng cảnh Thích Ngọc quỳ trước người khác, hắn đã không thể chịu nổi, huống chi là thật sự để nàng quỳ trước kẻ khác? Vậy thì phong nàng làm Hoàng hậu, nàng xứng đáng với vị trí ấy, và hắn cũng muốn nàng ở vị trí ấy.
Ý nghĩ này mãnh liệt đến mức, trong khoảnh khắc, hắn gần như quên mất những suy tính ban đầu của mình.
Còn về việc triều thần có phục hay không, đối với Lý Toản mà nói, xưa nay chưa từng là vấn đề thực sự.
Nhưng nàng không muốn. Sự cự tuyệt ấy gần như trào ra, mãnh liệt đến độ hắn không thể phớt lờ. Lý Toản không rõ tâm trạng mình lúc này là gì: giận dữ, bực bội, hay thất vọng? Thậm chí, còn có chút ủy khuất khó hiểu xen lẫn khổ sở. Trong khoảnh khắc ấy, hắn không còn là một đế vương bị kháng chỉ, mà chỉ là một nam nhân bị từ chối.
Vậy nên, lẽ ra hắn phải tức giận, phải thẳng thắn nói chuyện với Thích Ngọc, hoặc trực tiếp ban thánh chỉ. Dù là gì đi nữa, cũng không nên như hiện tại, bị trói chặt trên giường, cắn răng chịu đựng, để mặc nàng khắp nơi khơi gợi ngọn lửa trong lòng hắn.
Đôi mắt Lý Toản bị bịt kín bằng một dải lụa. Tình cảnh này dường như tái hiện lại ngày hôm ấy. Nhưng cũng có điểm khác biệt. Dây thừng hôm nay là loại đặc chế, làn da trắng ngần của nam nhân vốn được nuôi dưỡng trong nhung lụa, giờ bị dây thừng màu đen trói chặt, vô tình toát lên một vẻ quyến rũ khó cưỡng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT