Thư từ Tề Văn Cẩm gửi đến không chỉ là để chúc mừng sinh thần Tề Chiêu.
Trong thư, hắn còn đề cập đến chuyện của Thích Ngọc, đồng thời nhắc đến tình hình của Phương Thượng. Lời lẽ trong thư khá mịt mờ, không đi sâu vào chi tiết, chỉ vòng vo đủ để Thích Ngọc biết được khoảng thời gian đại khái mà Phương Thượng sẽ đến kinh thành.
Thế nhưng, dù đã đến gần thời điểm Phương Thượng lên kế hoạch vào kinh, bóng dáng của nam nhân ấy vẫn chưa xuất hiện.
“Phu nhân,” Thu Dung thấy Thích Ngọc đã khuya mà vẫn chưa thể chợp mắt, bèn khuyên nhủ, “Ngài nên nghỉ ngơi sớm. Lần này hành trình đầy hiểm nguy, Phương công tử dù có thận trọng đến đâu, dọc đường bị chậm trễ đôi ba ngày cũng là chuyện bình thường.”
Thích Ngọc nghe vậy, sắc mặt chẳng hề dịu đi. Nàng biết ngoài việc chờ đợi, bản thân cũng không có cách nào tốt hơn. Đành đứng dậy, định quay về phòng nghỉ ngơi.
Bỗng, một tiếng “oành” vang lên, sấm sét bất ngờ rạch ngang trời. Thích Ngọc giật mình, tim đập mạnh, vội quay đầu nhìn ra ngoài phòng. Chỉ lát sau, tiếng mưa rơi lộp độp vang lên.
Thu Dung cũng hướng mắt nhìn theo, khẽ lẩm bẩm: “Mùa hạ năm nay mưa nhiều thật.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT