Khi Vương Lâm đứng ngoài điện, trong lòng vẫn còn kinh hồn.
Hỏng rồi, hỏng rồi! Lần này e rằng hắn phải đi đoàn tụ với phụ mẫu đã mất sớm của mình mất thôi.
Hắn chỉ muốn tự vả vào mặt mình mấy cái.
Sao có thể thông minh cả đời, vậy mà đúng lúc này lại hồ đồ như thế chứ?
Đúng lúc ấy, đám cung nhân vừa rời đi lại bưng những món ăn mới lên. Vương Lâm vừa nhìn thấy liền vội vàng xua tay: “Được rồi, được rồi, cứ để đó trước đã, lát nữa hẵng đưa vào.”
Nói xong, hắn không kìm được mà thêm một câu: “Sau này các ngươi ra vào, phải cẩn thận hơn một chút. Khi Hoàng thượng ở một mình thì không giống lúc có người bên cạnh đâu. Đừng để bất cẩn mà va chạm, đến lúc chết thế nào cũng chẳng hay biết.”
Lời này kỳ thực cũng là nói về chính hắn. Ngày thường, khi Lý Toản vùi đầu xử lý công vụ thì chẳng màng đến điều gì khác. Hắn lại ở một mình, không có gì phải kiêng dè. Vì thế, Hoàng thượng thường tự mình xử lý mọi việc, còn đám cung nhân thì bận rộn với công việc của riêng mình.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play