Lý Toản lần đầu tiên cảm thấy tay chân mình trở nên thừa thãi, không biết nên đặt ở đâu cho phải.
Trước mặt hắn là đứa nhỏ, là Thích Ngọc, nhưng hắn chẳng dám chạm vào ai. Một lúc lâu sau, hắn mới nhớ ra, ngoảnh đầu nhìn về phía sau, quát lớn: “Còn thất thần làm gì? Mau đi gọi thái y!”
Lập tức, có cung nhân vội vã chạy ra ngoài.
Lý Toản lúc này mới quay lại, giọng nói đầy an ủi: “Nàng yên tâm, sẽ không sao đâu. Trẫm nhất định…”
Lời còn chưa dứt, Thích Ngọc đã ngẩng đầu nhìn hắn. Đôi mắt nàng lạnh lẽo, mang theo sự trách cứ không lời, xen lẫn phẫn nộ và căm hận. Ánh mắt ấy như một bàn tay vô hình bóp chặt lấy tim Lý Toản, khiến hắn đau đớn đến từng hơi thở, không thốt nổi một chữ nào nữa.
Đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự bất lực và vô năng của chính mình.
Hắn, một hoàng đế, vậy mà ngay cả một đứa nhỏ cũng không thể bảo vệ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play