Khi Thích Ngọc tỉnh lại, cơn đau đầu như muốn xé toạc tâm can đã dịu đi rất nhiều. Nàng cảm giác như vừa trải qua một giấc mộng dài đằng đẵng, nội dung mơ hồ, không thể nhớ rõ, chỉ còn vương lại hình bóng của huynh trưởng và phụ thân trong cơn mộng mị.
Giờ đây, khi đã tỉnh táo, nàng ngước nhìn nóc giường quen thuộc phía trên, một cảm giác hoảng hốt như cách cả một đời người khiến nàng ngẩn ngơ trong giây lát.
Thích Ngọc đang nằm trong vòng tay của một người. Nàng khẽ động, người bên cạnh lập tức tỉnh giấc.
Lý Toản mở đôi mắt nhập nhèm, chưa hoàn toàn tỉnh táo. Đôi đồng tử sắc bén ngày thường giờ đây phủ một lớp mỏi mệt, trông hỗn độn, không còn chút lực công kích nào.
“Nàng tỉnh rồi sao?” Hắn vừa nói vừa dùng trán mình chạm nhẹ vào trán Thích Ngọc. “Không sốt nữa. Đêm qua nàng hơi sốt. Giờ còn đau không?”
Dẫu họ từng gần gũi như thế này không ít lần, nhưng sự thân mật tự nhiên, quen thuộc đến lạ lùng này vẫn khiến Thích Ngọc chưa thể thích nghi. Nàng khẽ động đậy cơ thể, cảm thấy hơi không thoải mái.
“Không đau nữa,” nàng đáp.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT