Thích Ngọc đưa ra quyết định này có phần quá đỗi vội vàng.
May thay, Thanh Châu là địa bàn của nàng, quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn. Phương Thượng nhanh chóng tìm được một nữ nhân có vóc dáng tương tự nàng. Sau khi thay y phục, Thích Ngọc nhìn nữ nhân ấy đội mũ chiết sa của mình rời đi, mới lén lút chuồn ra bằng cửa hông, lên chiếc xe ngựa đã được chuẩn bị sẵn.
Ngoài xa phu, trên xe còn có y phục và lộ phí được chuẩn bị chu đáo. Không rõ Phương Thượng làm cách nào chuẩn bị mọi thứ kỹ lưỡng trong thời gian ngắn ngủi như vậy.
Thích Ngọc biết, thời gian dành cho nàng không còn nhiều.
Song, vừa ra khỏi thành, trời đã chuyển âm u.
Khi nghe tiếng mưa rơi lộp độp, Thích Ngọc lập tức vén rèm xe. Xa phu phía trước cũng nhíu mày, cất tiếng: “Phu nhân, chúng ta không thể đi đường lớn được. Nhưng thời tiết thế này, đường núi e là khó đi. Có cần chờ một chút không?”
Mưa đến quá gấp, xa xa bầu trời đen kịt một mảnh, như thể… định sẵn nàng không thể rời đi. Ý nghĩ này vừa lóe lên, Thích Ngọc, vốn không tin quỷ thần, lập tức dập tắt.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play