Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, Ngọt sủng, Trọng sinh, Hào môn thế gia, Sạch.
Kỷ Hoài Hương sống lại một đời, có hai mục tiêu lớn:
Thứ nhất, trở thành bậc thầy điều hương.
Thứ hai, được ở bên Cố Vô Cẩn: yêu anh, che chở anh, nuông chiều anh, sủng anh đến chết.
Mọi người đều lắc đầu than thở: bậc thầy điều hương quý giá như thần tiên mà lại ở bên một “phế vật sống” như nhị thiếu gia nhà họ Cố ư?
Nhị thiếu gia Cố gia, người bị gọi là “phế vật” kia vừa phe phẩy chân, vừa ôm ngực than đau:
“Hương Hương, ngực anh đau quá, muốn em thơm một cái…”
Kỷ Hoài Hương lập tức nhào vào lòng anh, cúi xuống hôn lên môi anh một cách đầy dịu dàng.
Cố nhị thiếu chỉ tay vào một tên trai đẹp mặt trắng trước mặt, mắt đỏ hoe đầy ủy khuất:
“Hương Hương, hắn nói anh chỉ biết ăn bám phụ nữ…”
Kỷ Hoài Hương không nói hai lời, dọn sạch mọi trở ngại xung quanh, ôm anh bảo vệ.
Cố nhị thiếu dáng người cao ráo, tựa người vào tường, hơi thẹn thùng nói:
“Hương Hương, lại đây thơm anh một cái…”
Kỷ Hoài Hương ngoan ngoãn lại gần, vừa định hôn thì bị bàn tay to của anh kéo mạnh cả người bị anh đẩy ép lên tường, không kịp phản ứng.
Đây là một câu chuyện nữ chính sủng nam chính, cuối cùng sủng đến mức anh ta chẳng biết trời cao đất dày là gì.
Điểm nổi bật:
1. Chủ đề điều hương + nữ chính sủng nam chính.
2. Nữ chính cực mạnh, bàn tay vàng mở max, ngọt ngào tới mức “sâu răng”, cặp đôi duy nhất, không có tình tiết gây khó chịu.
3. Các kiến thức về điều hương trong truyện mang tính tưởng tượng, không dùng để đối chiếu thực tế.