Tháng tám cuối hè, mặt trời dần nhô lên khỏi lớp sương sớm, ánh sáng xuyên qua bầu trời trong xanh, nhẹ nhàng rơi xuống bốn phía. Hồ Phúc Vĩ vẫn như cũ phủ một lớp ánh sáng xám mờ, khung cảnh nhuốm màu u ám. Từ đằng xa vang lên tiếng trẻ con khóc, tiếng quát tháo ồn ào, lẫn cả những lời chửi bới tục tĩu khiến tai người nghe thấy khó chịu.
Kỷ Hoài Hương đứng ở một bên thay quần áo đã chuẩn bị sẵn từ trước. Khi nhìn đến chiếc áo khoác mỏng, giữa lông mày cô hiện rõ vẻ không ưa. Nhưng sau cùng, cô vẫn lấy nó ra và mặc vào.
Cô đi đến căn nhà cấp bốn sát vách, đứng trước cửa, giơ tay gõ mấy cái. Chẳng bao lâu, bên trong vang lên tiếng bước chân. Cánh cửa dần hé mở, người phụ nữ bên trong thoáng ngạc nhiên khi thấy cô:
“Sao hôm nay đến sớm vậy?”
Kỷ Hoài Hương đưa hộp đồ ăn sáng tới, lễ phép chào:
“Chào buổi sáng dì Quý, hôm nay cháu có hẹn giao hàng với mấy khách, tiện thể muốn báo là thời gian tới cháu sẽ ngừng nhận đơn.”
Dì Quý mặc chiếc áo ngắn tay viền xanh, một tay đón lấy đồ ăn, tay còn lại phe phẩy chiếc quạt nan. Ánh mắt bà liếc nhìn chiếc áo khoác cô đang mặc, nhưng không tỏ ra ngạc nhiên gì.
“Mấy hôm trước ta đưa cho cháu số hương liệu đó, còn nhớ rõ không?”
“Cơ bản thì không vấn đề gì.”
Nghe cô trả lời vậy, bà cũng không hỏi thêm.
Kỷ Hoài Hương vốn đã quen với tính cách ít nói, có phần lạnh lùng của dì Quý, nên chỉ cười rồi nói:
“Dì ăn sáng khi còn nóng nhé, cháu đi trước ra cửa hàng.”
Thấy bà gật đầu, cô xoay người, men theo con hẻm nhỏ gồ ghề mà đi ra.
Sáng mùa hè, trời sáng lên rất nhanh. Trên đường đã là những hàng xe nối đuôi nhau không thấy điểm cuối, tiếng loa xe vang lên cao thấp hỗn độn, khiến cho buổi sáng vốn đã bận rộn càng trở nên ngột ngạt, dễ làm người ta cáu kỉnh.
Kỷ Hoài Hương đi theo dòng người, qua vạch kẻ sang đường, rồi cứ thế đi thẳng. Cô băng qua mấy ngã tư, cho đến khi đến trước cửa hàng mới dừng lại.
Từ trong túi, cô lấy ra một tờ khăn giấy. Mồ hôi túa ra trên trán, vừa chạm vào khăn đã làm ướt sũng. Trời nóng hơn ba mươi độ, cô lại mặc hai lớp tay dài, dù đã quen rồi nhưng vẫn thấy cực kỳ khó chịu.
Cô kéo nhẹ tay áo lên, dưới ánh mặt trời, làn da trắng đến mức gần như trong suốt. Cô dùng khăn giấy lau mồ hôi trên cánh tay, sau đó lại buông tay áo xuống như cũ.
Bước vào trong cửa hàng, Kỷ Hoài Hương ấn nút bật đèn. Đèn trên các kệ kính sáng lên ngay tức thì.
Những chiếc lọ thủy tinh với hình dạng khác nhau dưới ánh đèn chiếu rọi, phản xạ ra ánh sáng lấp lánh rực rỡ. Ngay cả chất lỏng đủ màu bên trong cũng trở nên trong veo, óng ánh. Ánh mắt Kỷ Hoài Hương rơi lên hàng lọ thủy tinh xếp ngay ngắn ấy, đôi mắt đen láy như được phủ ánh sao, còn rực rỡ hơn cả ánh sáng phát ra từ những chiếc lọ thủy tinh kia.
“Hoài Hương, buổi sáng tốt lành.”
Một thiếu nữ bước vào từ bên ngoài, gương mặt trẻ trung rạng rỡ. Thời tiết oi bức khiến cô phải lấy khăn tay từ trong ba lô ra, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán. Chiếc khăn thoảng hương ngọt ngào, theo gió nhẹ nhàng lan tỏa trong không khí.
“Buổi sáng tốt lành. Nước hoa của cậu đã làm xong rồi, đợi một chút, tớ mang ra cho.”
Kỷ Hoài Hương mở ngăn kéo đã chuẩn bị sẵn từ trước, lấy ra một lọ nước hoa thủy tinh nhỏ màu hồng nhạt. Cô đưa nước hoa cùng một mảnh giấy thử hương màu trắng cho thiếu nữ, rồi lùi nhẹ về phía sau nửa bước, giữ khoảng cách vừa phải:
“Nước hoa này tớ điều chế theo sở thích và thói quen đi lại hằng ngày của cậu, thử xem có hợp không?”
Thiếu nữ cầm mảnh giấy thử hương, xịt nhẹ nước hoa lên mặt giấy còn lại, rồi đặt sát trước mũi, bắt đầu nhẹ nhàng phe phẩy để hương lan tỏa.
Mùi hương tươi mát dần quẩn quanh nơi chóp mũi. Hương đầu là hoa đào ngọt ngào pha cùng chút chanh thanh mát, mang theo sắc xuân dạt dào. Sau đó là tầng hương giữa với mùi quả mâm xôi và đào chín ngọt dịu, khiến người ta như muốn nếm thử một ngụm. Lớp hương cuối lại là gỗ nhẹ nhàng ấm áp, như hơi thở thân quen của người thân thì thầm bên tai.
Trong khoảnh khắc ấy, thiếu nữ như được đưa về ký ức thời thơ bé khi còn nhỏ, mẹ từng mua cho cô món bánh ngọt cô yêu thích.
“Chính là mùi hương này, không sai được. Lần này còn thơm hơn cả mấy lần trước.” Cô gái hơi kích động, ánh mắt không rời khỏi lọ thủy tinh mang sắc hoa anh đào, trong lòng đầy sự trân quý. “Cảm ơn cậu.”
Cô đã lui tới tiệm nước hoa “Vẫn Hương” này được một năm rồi.
Cửa tiệm nằm sâu trong con phố nhỏ, lượng khách không nhiều, diện tích lại khiêm tốn nên rất dễ bị bỏ qua. Nhưng một lần tình cờ, cô mua thử một lọ nước hoa ở đây, không ngờ mùi hương đó lại khiến cô mê mẩn đến mức không thể rời xa. Sau đó, khi phát hiện cửa hàng còn có dịch vụ điều chế nước hoa cá nhân “Ức Hương” cô lại càng không thể dứt bỏ.
Khóe môi Kỷ Hoài Hương cong lên thành một nụ cười, cảm giác nóng bức cũng vì vậy mà dịu bớt phần nào. Được người khác yêu thích và công nhận tác phẩm của chính mình, quả thật là một điều đáng vui mừng.
“Hoài Hương, thật sự là cậu tự tay điều chế sao?” Trước đó cô đã hỏi rồi, nhưng vẫn cảm thấy không thể tin được. Nghe nói điều hương là một việc rất khó, có người dù đã có kinh nghiệm mấy chục năm cũng chưa chắc tạo ra được mùi hương riêng biệt.
“Đúng vậy, là tớ tự điều.” Kỷ Hoài Hương cẩn thận đặt lọ nước hoa vào hộp đựng, “Thời gian sắp tới tớ sẽ không nhận thêm đơn đặt hàng.”
“Hả?”
“Sắp đến kỳ nhập học rồi, mấy hôm nữa tớ phải đến trường làm thủ tục.” Cô đưa hộp nước hoa đã được đóng gói cho thiếu nữ, sau đó lại chủ động giữ khoảng cách vừa đủ như trước, nói tiếp:
“Cửa hàng vẫn mở như bình thường, nhưng dịch vụ điều chế nước hoa cá nhân thì tạm dừng.”
Sau khi cô đi,dì Quý sẽ thay cô trông coi tiệm. Cửa hàng này vốn là của dì Quý, về sau bà dạy cô nghề điều hương rồi nhường lại một nửa cửa tiệm cho cô.
Dì Quý là người thứ hai trong đời mà cô thật lòng biết ơn.
“Chúc mừng cậu nhé. Tớ còn một năm nữa mới thi đại học. Thật mong sau này cũng có thể thi đậu vào ngôi trường mà mình yêu thích như cậu.”
Thiếu nữ ngước nhìn Kỷ Hoài Hương với ánh mắt đầy ngưỡng mộ. Rõ ràng người đứng trước mặt cô còn nhỏ hơn mình một tuổi, vậy mà đã đỗ đại học, trong khi cô mới chỉ chuẩn bị bước vào lớp 12.
Nhưng chênh lệch lớn nhất không nằm ở tuổi tác.
Ánh mắt thiếu nữ bất giác dừng lại trên gương mặt của Kỷ Hoài Hương, hơi ngẩn ra. Mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt rực rỡ đến cực điểm này, cô vẫn không khỏi sững sờ. Quá xinh đẹp.
Nam sinh trong lớp thường bàn tán sôi nổi về hoa khôi trường thế nào xinh, nhưng theo cô, hoa khôi trường cũng chẳng sánh nổi một nửa Kỷ Hoài Hương.
“Cố lên nhé, một năm trôi qua nhanh lắm. Chúc cậu cũng thi đỗ vào ngôi trường mà mình yêu thích.”
Thiếu nữ ôm hộp nước hoa trong tay, mỉm cười rạng rỡ, gật đầu đáp lại.
Buổi chiều, Kỷ Hoài Hương bắt đầu kiểm tra lại số nước hoa còn lại trong tiệm. Những khách đã đặt hàng từ trước cũng lần lượt đến lấy nước hoa đã điều chế, phần còn dư đủ để dì Quý bán trong một khoảng thời gian.
Cửa lại bị đẩy ra.
Bước vào là một người đàn ông trung niên, khoác trên mình bộ vest đen vừa cũ vừa rộng thùng thình, tóc rối bời, sắc mặt tối sầm, hai mắt trũng sâu và thâm quầng.
“Chào mừng anh ghé tiệm, xin hỏi anh muốn chọn loại nước hoa nào ạ?” Kỷ Hoài Hương bước tới tiếp đón, giữ khoảng cách lễ phép. Ánh mắt cô vô tình liếc xuống, thấy bên tà áo vest của người đàn ông rách một lỗ nhỏ.
Người đàn ông dường như không ngờ rằng chủ tiệm lại là một cô gái xinh đẹp như vậy. Anh kéo cổ áo, định nói gì đó rồi lại buông tay, ánh mắt rời khỏi gương mặt Kỷ Hoài Hương, lặng lẽ đảo quanh tiệm, nhìn những lọ nước hoa đặt ngay ngắn trên kệ kính.
“Tôi nghe nói, ở đây có bán loại nước hoa… có thể đánh thức ký ức?” Đôi mắt đỏ hoe của người đàn ông bỗng sáng lên vài phần. “Có thể khiến tôi nhớ lại vợ tôi không? Nhớ lại những ký ức giữa tôi và cô ấy. Cô có thể điều chế mùi hương giống như trên người vợ tôi không?”
Giọng nói ông ta trở nên gấp gáp, xen lẫn lộn xộn và kích động.
“Xin lỗi anh, tiệm tạm thời không nhận đơn đặt hàng cho dòng nước hoa ký ức – Ức Hương.” Kỷ Hoài Hương bình tĩnh cắt lời, “Anh có thể chọn một trong các mùi nước hoa có sẵn trong tiệm.”
“Tại sao không nhận? Vì đắt quá sao? Tôi có tiền, tôi có thể trả cô… cái này… tất cả đều cho cô, chỉ cần cô giúp tôi điều chế lại hương thơm của vợ tôi…”
Người đàn ông như kẻ sắp chết khát giữa sa mạc bỗng tìm thấy nguồn nước, cố chấp níu lấy chút hy vọng cứu mạng. Bàn tay đen sạm run rẩy móc ví ra, lấy ra vài tờ tiền nhàu nhĩ dúi về phía cô.
“Chừng này đủ không? Nếu không đủ tôi sẽ nghĩ cách.”
“Thật xin lỗi, tiệm chúng tôi hiện tại không nhận điều chế Ức Hương.” Kỷ Hoài Hương từ chối, không nhận tiền. Điều chế mùi hương chưa bao giờ là việc đơn giản.
Ức Hương là dòng nước hoa được điều chế riêng cho từng người, có khả năng đánh thức ký ức bằng mùi hương quen thuộc. Chỉ cần một chút hương cũ, khung cảnh đã từng ngửi qua sẽ hiện lên rõ mồn một trong đầu, những người đã quên, những chuyện đã cũ, đột nhiên quay về như mới xảy ra hôm qua.
Nhưng để làm được điều đó, người điều chế cần tìm hiểu sâu cả bối cảnh sống, ký ức, cảm xúc và cả những chi tiết cá nhân bị chôn sâu trong tiềm thức của khách hàng. Mỗi giọt nước hoa, là một hành trình trở về ký ức, tốn thời gian hơn rất nhiều so với hương thơm thông thường.
“Thành thật xin lỗi, tiệm chúng tôi không thể giúp anh.” Giọng của Kỷ Hoài Hương hạ thấp, kiên quyết.
Người đàn ông như mất đi hơi sức cuối cùng, vai sụp xuống, cúi đầu, như đã cố nén lâu lắm, cuối cùng không chịu nổi mà bật ra.
“Là tôi… tự mình chuốc lấy nghiệp.”
Ông bắt đầu lẩm bẩm, như trút nỗi lòng:
“Vợ tôi mất được hai năm rồi, là do bệnh tim phát tác. Mười chín năm trước, lúc tôi nghèo rớt mồng tơi, cô ấy không màng gia đình phản đối, nhất quyết gả cho tôi. Khi đó, tôi đã thề, phải kiếm thật nhiều tiền cho cô ấy sung sướng. Sau đó, tôi cố gắng suốt mười năm, cuối cùng cũng mở được một công ty.”
Bàn tay đang nắm chặt tiền của ông ta căng cứng, gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay. Cả lưng như gục xuống thêm vài phần vì nỗi tự ti.
“Người ta nói đàn ông có tiền dễ hư, đúng thật là vậy. Giao thiệp, tiệc tùng, rồi lòng người cũng đổi thay. Về đến nhà, thấy vợ già nua, ngày ngày chỉ biết giặt giũ, nấu cơm… Tôi thấy cô ấy không còn xứng với tôi nữa…”
Giọng ông bắt đầu run rẩy, rồi chuyển sang oán trách, nhắc đến “con đàn bà kia” kẻ khiến vợ ông tức giận đến tái phát bệnh tim, cướp sạch tài sản rồi bỏ đi. Ông mắng chửi, rồi lại khóc kể về vợ mình, về tình cảm sâu đậm, về những ký ức đẹp, và mong muốn được một lần nữa ngửi lại mùi hương quen thuộc.
Ông ta tin, chỉ cần hương thơm đó quay lại, thì vợ ông cũng sống lại.
Luôn có những người như vậy. Phản bội, sai lầm, lừa dối rồi khi nhận ra, chỉ biết đổ lỗi cho người khác. Không một lần thật sự tự soi vào bản thân.
“Thật sự xin lỗi. Tiệm nhỏ này không thể giúp anh.” Giọng Kỷ Hoài Hương lạnh xuống, dứt khoát.
“Ức Hương không thể giúp anh chuộc lại lỗi lầm, cũng không thể làm vơi đi cảm giác áy náy.”
Lời cô nói như nhát dao đâm thẳng vào điểm yếu. Người đàn ông đột ngột ngẩng đầu, đôi môi mất sạch máu, khẽ run lên như muốn nói gì đó nhưng không thốt nổi thành lời.
Trong nhà, tất cả đồ đạc của vợ ông đã bị người đàn bà kia vứt đi. Ông thậm chí không còn tư cách giữ lại một vật kỷ niệm.
Nhìn bóng người đàn ông loạng choạng rời khỏi tiệm, lưng càng lúc càng còng xuống, Kỷ Hoài Hương trong mắt không một chút dao động.