Cố Vô Cẩn đút hai tay vào túi đứng dưới bóng cây, nghe cô gái cách đó không xa trả lời bà ngoại, cái đầu nhỏ hoàn toàn phối hợp, bộ dạng ngoan ngoãn nghe lời. Anh thật không ngờ mới chỉ gặp Kỷ Hoài Hương một lần mà bà ngoại lại thích cô đến vậy.
Một lúc sau, khi Trầm lão thái thái cúp máy, Kỷ Hoài Hương trả lại điện thoại cho Cố Vô Cẩn, đầu ngón tay trắng nõn xẹt qua tay người đàn ông, lập tức lùi về sau vài bước, cô nói: “Cảm ơn anh, anh Cố”. Đôi mắt đen trong veo của cô gái chăm chú nhìn anh, bên trong phảng phất đầy ánh sao, sáng chói mắt.
Cố Vô Cẩn hơi quay mặt đi, tránh ánh mắt chăm chú kia. Anh giật giật khóe miệng: “Không cần cảm ơn, chỉ là bà ngoại tôi thương người, đồng cảm với cô thôi, lấy canh về uống đi”.
Nói xong, anh quay người bước ra ngoài, chân hơi khập khiễng, nhưng dáng người vẫn cao lớn như cũ.
Trở lại xe, hai tay Cố Vô Cẩn cầm vô lăng, anh híp nửa mắt, ánh mắt nhìn vào mu bàn tay, cảm giác khi chạm vào đầu ngón tay của cô gái vẫn còn tê dại, có chút ngứa ngáy.
Khóa học buổi chiều chủ yếu là kiến thức cơ bản về hương liệu, Nghiêm giáo sư giảng bài một cách kín đáo, mọi người đều chăm chú lắng nghe. Lớp khác vẫn đang nghiên cứu về hương liệu đặc thù thì lớp trọng điểm đã kết hợp giữ nghiên cứu hương liệu và ngửi mùi hương. 
Mỗi lần Nghiêm giáo sư đặt câu hỏi, mọi người ai cũng khẩn trương, chỉ có Tưởng Mộng Vãn thoải mái lại tự tin, mỗi lần đều trả lời cực kỳ chính xác.
“Bạn học Mộng Vãn thật lợi hại, tất cả câu hỏi đều đoán đúng”.
“Người ta xuất thân từ hương liệu thế gia, xuất sắc như vậy mới không kỳ quá”.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play