Người bạn cùng phòng thứ tư đến ký túc xá vào ngày chính thức nhập học, là một nữ sinh rất dè dặt tên là Giang Vịnh Điềm, cũng học khoa tiếng Trung.

Kết quả bài khảo thí của khoa Hương liệu Tinh dầu cũng đã có. Tổng cộng có bốn lớp, trong đó có một lớp là lớp trọng điểm, chỉ có hai mươi sinh viên và Kỷ Hoài Hương là một trong số đó.

Khác với các khoa khác, khoa Hương liệu của Đại học S là khoa đứng đầu trong số các trường đại học trong nước, nên khoa Hương liệu Tinh dầu luôn được các giáo sư nổi tiếng trực tiếp chỉ đạo, thuận lợi hơn trong việc hướng dẫn, chỉ đạo các sinh viên. 

Trên bục giảng, Nghiêm giáo sư tự giới thiệu với vẻ mặt nghiêm túc nhưng cách nói chuyện cũng rất bí ẩn, các sinh viên trong lớp đều nhịn không được nở nụ cười.

Vừa dứt lời, đôi mắt cơ trí của ông mang theo chăm chú:

“Năm tới, Grass cứ bốn năm sẽ chiêu mộ thành viên. Hy vọng các em sẽ có cơ hội trở thành thành viên của Grass. Chỉ có ở đây các em mới học những kiến thức đỉnh cao của điều hương.”

Những người ngồi đây đều đang hướng tới mục tiêu trở thành bậc thầy về nước hoa. Chỉ cần nghe được “Grass”, ai ai cũng nhiệt huyết sôi trào. Người trong giới ai cũng biết rằng quốc gia F là thủ đô của nước hoa, và Grass là trung tâm của ngành công nghiệp nước hoa của quốc gia F.

So với những ngôi trường nổi tiếng hàng thế kỷ trên thế giới như Đại học J, thì kỳ thi của Học viện Grass càng khó hơn. Không chỉ bốn năm mới tuyển sinh viên, mà còn chỉ tuyển mười hai sinh viên trên toàn thế giới, là ngôi trường nước hoa thần bí nhất.

Kỷ Hoài Hương ngồi ở hàng ghế cuối cùng. Khi nhìn Nghiêm giáo sư viết chữ “Grass” lên bảng đen, trong lòng cô khẽ run lên, đây chính là nơi cô muốn đến.

Sau phần phát biểu của Nghiêm giáo sư là phần các sinh viên tự giới thiệu về mình.

“Xin chào mọi người, mình là Tưởng Mộng Vãn đến từ thành phố S. Hy vọng sau này có thể cùng mọi người vui vẻ.”

Tưởng Mộng Vãn gật đầu. Tự tin nhưng không thiếu lễ phép, khí chất khi nói chuyện biểu hiện rõ ràng cùng với vẻ ngoài xinh đẹp khiến ánh mắt cả lớp đổ dồn vào cô. Các nam sinh đáp lại bằng những tràng pháo tay nhiệt tình.

“Mình là Vạn Khắc, đến từ thành phố B…”

Bởi vì dựa theo chỗ ngồi để giới thiệu, khi đến phiên Kỷ Hoài Hương cũng đã là người cuối cùng. Cô đứng dậy, cố ý hạ thấp giọng, có chút trầm:

“Mình là Kỷ Hoài Hương, rất vinh hạnh có thể trở thành sinh viên của Nghiêm giáo sư, cảm ơn.”

Các nam sinh âm thầm kích động. Cho dù lớp bọn họ ít nữ sinh, nhưng lại là chất lượng cao…

Nghiêm giáo sư không trò chuyện quá lâu. Ông giải thích cho mọi người về giải thưởng, cương vị của việc điều hương, lại để cho mọi người suy nghĩ về mục tiêu tương lai rồi kết thúc cuộc nói chuyện.

Kỷ Hoài Hương được ông giữ lại.

Sự nghiêm túc trên mặt Nghiêm giáo sư giảm đi vài phần:

“Bài kiểm tra đầu vào ngày hôm đó em làm rất tốt. Trước đây em đã từng tiếp xúc qua với hương liệu sao?”

Nếu không, cô không thể trả lời một cách nhanh chóng như vậy được.

Kỷ Hoài Hương rất vui vẻ với câu hỏi của Nghiêm giáo sư. Ở kiếp trước, ông đã giúp cô rất nhiều. Kiếp này vẫn còn cơ hội được học cùng ông cũng là một điều may mắn của cô.

“Trước đây em có cơ duyên được tiếp xúc và học hỏi một thời gian, dần dần em cũng yêu thích nước hoa.”

Khi cô học cấp ba, cô vô tình không chỉ quen biết được dì Quý mà còn học hỏi được nhiều kiến thức về hương liệu từ dì.

Nghiêm giáo sư hiểu rõ rằng cuộc sống quả thực là một chuỗi những duyên phận. Sinh viên này không những xuất sắc mà còn có khứu giác rất nhạy bén, trời sinh ra là để làm điều hương sư.

“Em chính là thủ khoa ban Khoa học Tự nhiên năm nay, nên trường học muốn em lên phát biểu trong buổi khai giảng của sinh viên năm nhất. Em có sẵn lòng không?”

“Cảm ơn nhà trường đã coi trọng em, nhưng em có hơi lo lắng…” Kỷ Hoài Hương nhã nhặn từ chối.

“Thầy hiểu được…” Nghiêm giáo sư gật đầu hiểu ý của cô. Xem ra sinh viên này không phải người thích náo nhiệt, cũng khó trách trong báo cáo tin tức cũng không có ảnh của cô.

“Cảm ơn Nghiêm giáo sư.”

Màn đêm buông xuống, ánh đèn neon sáng lên, nhịp sống nhộn nhịp, náo nhiệt của thành phố chính thức bắt đầu.

Tiệc Sắc chính là quán bar bí ẩn nhất. Không chỉ có an ninh cao mà người ra vào đều là người quyền quý, kể cả đặt phòng trước ba ngày cũng chưa chắc đã đặt được.

“Cố nhị thiếu, nghe nói hôm nay là ngày cậu đến trường.”

Người đàn ông cau mày nhấp một ngụm rượu, trêu chọc người ngồi ở chiếc ghế sofa đằng kia.

“Má nó, đừng nói là đến trường, thậm chí là thi cuối kỳ, A Cẩn cũng không coi trọng.”

Chu Tử Thịnh nghiêng đầu nhìn cô gái ngồi trên sofa bên kia, nói đùa:

“Nhu Giai, sao cậu ngồi xa A Cẩn như vậy?”

Hà Nhu Giai bị gọi tên, đỏ mặt lên.

Cô ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông bên phải mình. Trong phòng bao đèn lờ mờ, khuôn mặt tuấn tú, tinh xảo trong ánh sáng mờ ảo vẫn nổi bật, xuất sắc.

 Tâm khẽ động, cô liền nhích thân thể lại gần người đàn ông.

“Mùi hương trên người cô thật khó ngửi.”

Cố Vô Cẩn ngậm điếu thuốc trong miệng, lười biếng dựa vào ghế sofa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play