“Cố Thừa Thương, không được chê bai ba ba.” Kỷ Hoài Hương nhìn con trai lớn, nghiêm mặt nói.
Cố Thừa Thương chưa từng thấy mẹ nghiêm khắc như vậy, lập tức òa khóc. “Hu hu hu, mẹ hung dữ quá!” Cậu bé giơ đôi tay bụ bẫm trắng trẻo lên dụi mắt, vừa khóc vừa len lén nhìn mẹ qua hàng mi.
Một bên, Cố Thừa Du bị anh trai dọa sợ, chân ngắn run rẩy bước đến bên cạnh Thừa Thương, đặt tay lên vai anh, vỗ vỗ dỗ dành: “Đừng khóc, đừng khóc.”
Thừa Thương khóc một hồi lâu mà vẫn không thấy mẹ đến dỗ mình, liền dừng lại, dụi mắt, sau đó vươn đôi tay ra nói: “Mẹ bế con, Thương Thương muốn được bế…”
Tên nhóc này đúng là ranh mãnh.
Kỷ Hoài Hương lấy khăn giấy lau nước mắt cho con, dịu giọng hỏi: “Khóc xong chưa?”
Thừa Thương sụt sịt, cái mũi nhỏ đỏ ửng, mềm giọng nói: “Khóc xong rồi, Thương Thương muốn mẹ ôm một cái.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT