Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại , HE ,Tình cảm , Ngọt sủng , Cung đấu , Cung đình hầu tước , Phi song khiết 🌂 , Nam 9 ko khiết , Cung nữ
Văn án:
Mười một tuổi nhập cung, không người chống lưng, cũng chẳng có bạc hối lộ, Thượng Doanh Doanh bị đưa tới lãnh cung hầu hạ một vị Bảo Lâm nhỏ bé – người phụ nữ cả đời chỉ được gọi là “Tài nhân”, đến khi Tiên đế băng hà cũng không có nổi một chỗ đứng vững vàng nơi hậu cung.
Bảy năm ròng, nàng chứng kiến chủ tử từ sủng ái đến thất sủng, từ ngây thơ hóa thành điên dại, cuối cùng tự mình buộc một dải lụa trắng, kết thúc đoạn đời không ai thương tiếc.
Từ đó, Thượng Doanh Doanh hiểu rõ hậu cung là một cõi ăn thịt người, nơi nữ tử dù sống hay chết đều bị chôn vùi dưới tầng tầng lớp lớp danh phận hư ảo. Nàng chỉ mong ba năm sau có thể rời cung hồi hương, sống cuộc đời bình lặng.
Tân đế đăng cơ, nàng gom góp bạc để xin chuyển đến vị trí nhàn nhã, tránh xa thị phi. Nhưng trời xui đất khiến, lại bị điều đến Ngự tiền – gần sát bên Hoàng đế.
Từ ấy, trong cung truyền tai nhau về một “Ngọc Phù cô cô” xinh đẹp tuyệt trần – eo thon như liễu, mắt phượng như hồ ly, dung nhan khiến người ta vừa nhìn đã không dám quên. Ai cũng cho rằng nàng sẽ sớm được thị tẩm, bước chân lên long sàng.
Nhưng nửa năm trôi qua, hậu cung vẫn lặng như tờ, không thêm một vị tần phi nào mới. Rồi có người đồn: Ngọc Phù cô cô vốn không mặn mà tranh sủng, còn muốn rời Ngự tiền để thi vào Lục Thượng Cục làm nữ quan.
Các phi tần lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cho rằng mình đã quá lo xa – hóa ra nàng ta chẳng hề có dã tâm.
Cho đến một ngày, Thượng Doanh Doanh quỳ gối dưới bậc thềm ngọc, cả người run rẩy, nước mắt rơi đầy tà áo, nghẹn ngào dập đầu:
“Vạn tuế gia… nô tỳ cầu ngài rủ lòng thương…”
Yến Tự Lễ – vị Hoàng đế trẻ tuổi lạnh lùng như băng tuyết, cúi người nhìn nàng, chậm rãi đưa tay chạm vào cổ tay trắng ngần như cánh sen đang run rẩy, thong thả gỡ từng lớp áo lụa mỏng manh, như đang gỡ bỏ mọi lớp phòng bị nàng từng cố che giấu.
Hắn đã từng tha cho nàng, từng để nàng quay lưng mà đi. Nhưng lần này, nếu chính nàng mở lời – vậy thì đừng trách hắn không buông tay.
Chỉ là Yến Tự Lễ cũng không ngờ, giữa mùa hạ năm ấy tại Ngự Thư Phòng, một lần nhất thời động lòng… lại thành một đời vương vấn chẳng thể buông.
📌 Thông tin thêm dành cho độc giả: