“Hoảng cái gì.”
Giọng Yến Tự Lễ còn mang theo chút khàn khàn vì mới tỉnh giấc, lại không che được vẻ lười biếng nhu hòa. Bỗng dưng, hắn duỗi tay ra—hai ngón tay thon dài lướt nhẹ qua vạt áo của Thượng Doanh Doanh, từ bên hông nàng dọc theo mép lụa mà kéo lên, khéo léo tháo sợi thắt lưng đang buộc thành hình bướm.
Lòng bàn tay ấm áp chạm đến làn da mỏng manh, khiến nàng rùng mình, từng trận run rẩy nhỏ không ngăn được dâng lên.
“Đa tạ Chủ tử gia…”
Thượng Doanh Doanh đỏ mặt đến tận mang tai, ra vẻ thản nhiên mà nói lời cảm tạ, song tay chân lại luống cuống buộc lại áo. Nhưng oan gia kia lại không chịu yên, tiến sát thêm một bước, từ sau gáy nàng nhẹ nhàng thổi một luồng hơi nóng:
“Tối qua lúc nhào vào lòng trẫm, sao chẳng thấy ngươi ngượng ngùng như giờ?”
Thoáng liếc qua tấm gương đồng, thấy phản chiếu hai bóng người mập mờ, Thượng Doanh Doanh xấu hổ tới mức như ngồi trên lửa. Nàng lập tức cong eo, vụt ra khỏi màn giường như một chú tôm nhỏ:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT