Nguồn: wikidich (chủ convert: DuFengYu)
LƯU Ý: Truyện chỉ được đăng tải duy nhất ở TYT, edit chưa có sự cho phép của tác giả vui lòng không reup, không audi, không đăng ở trang nào khác nếu phát hiện mình sẽ xóa truyện.
Có dùng AI hỗ trợ khi edit. Truyện hợp gu nên mình edit cho mọi người cùng đọc ạ chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!!!
_____
Tình trạng gốc: Hoàn thành
Tình trạng edit: Đang lấp hố
Editor kiêm beta : Sóc Lười Đang Lấp Hố
Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại, HE, Tình cảm, Ngọt sủng, Chủ thụ, Nhẹ nhàng, Duyên trời tác hợp, Chức nghiệp tinh anh, Hằng ngày, Phúc hắc, Cường tráng thụ, Nam mụ mụ.
Một câu tóm tắt:
Cường tráng thụ hiền lành với vòng ngực lớn
Giới thiệu
Thành Tế từ nhỏ đã biết mình không giống người khác. Dáng người cậu vạm vỡ, đặc biệt là vòng ngực so với những người đàn ông khác còn lớn hơn.
Chính vòng ngực này khiến cậu bị không ít người cười nhạo từ bé tới lớn. Không ai chịu chơi cùng cậu, mấy nam sinh còn gọi cậu là quái vật, bảo cậu thật ra là con gái, thậm chí ép cậu cởi quần chứng minh mình là đàn ông thật hay giả.
Vì vậy, Thành Tế dần trở nên co ro, gù lưng, tính cách tự ti và nhạy cảm.
Học tới cấp ba thì bị bắt nạt, cậu sớm bỏ học. Công việc nào cậu cũng từng thử qua, bảo vệ, đầu bếp, nhân viên phục vụ, nhân viên tiệm trà sữa, chỉ cần có tiền là cậu làm.
Nhưng chẳng công việc nào giữ được lâu, cậu chỉ có thể tiếp tục tìm việc hết lần này đến lần khác.
Sau khi đăng sơ yếu lý lịch lên app tuyển dụng, Thành Tế thở phào, ngồi trên chiếc ghế cũ second-hand chờ ông chủ liên hệ.
Cậu cứ F5 liên tục, nhìn chấm đỏ thông báo, nhưng đợi mãi vẫn không thấy.
Thành Tế nản chí, vứt điện thoại lên giường. Cậu đã thất nghiệp một tháng, không đủ tiền thuê nhà, mỗi ngày chỉ ăn mì gói, tóc cũng rụng dần vì suy dinh dưỡng.
Nếu vẫn không tìm được việc, cậu phải sống sao đây…
Ngay lúc cậu tuyệt vọng nhất, app thông báo vang lên. Có người hẹn cậu đi phỏng vấn!
Thành Tế mặc chiếc áo sơ mi ít ỏi của mình, nhìn cơ ngực phồng lên, cậu mím môi tự nhủ: “Mày phải kiên cường lên, đừng làm rách áo, đừng mất mặt!”
Nhưng… ngoài ý muốn vẫn xảy ra.
“Ngọt… ngọt?”
Đổng Hoán ngậm cúc áo của Thành Tế trong miệng, anh hơi ngơ ngác.
Mặt Thành Tế đỏ bừng, cậu vội vàng ôm lấy chiếc áo sơ mi sắp toạc, không dám đứng thẳng. Cậu biết, cậu biết mà, chuyện này thế nào cũng xảy ra.
Ông chủ chắc chắn sẽ ghét cậu, chắc chắn sẽ đuổi cậu ngay…
Trong lúc Thành Tế lo lắng bất an, cậu nghe Đổng Hoán cười khẽ: “Cậu, từ nay làm vệ sĩ cho tôi."