Trong thời gian đợi cơm hộp, Tiểu Tề gọi điện thoại tới, nói đã chuẩn bị xong văn kiện khởi tố, hỏi ý Đổng Hoán xong liền bắt đầu tiến hành theo trình tự pháp luật.
Nghe điện thoại xong, Đổng Hoán liền thấy Thành Tế ngồi cạnh mình, mắt trông mong, thấy anh đặt điện thoại xuống, cậu lập tức hỏi: “Anh Hoán, em vừa định hỏi, sao anh lại thả người đó, không báo cảnh sát bắt hắn?”
Đổng Hoán biết cậu hỏi ai, liền giải thích từ đầu. Nghe xong, Thành Tế cuối cùng cũng hiểu vì sao anh lại nói người ta cũng không dễ dàng gì.
Nếu truy cứu, quả thật rất khó, người ta đã khổ vậy rồi, đâu thể giẫm thêm một chân.
Thành Tế lẩm bẩm, giờ lại để anh Hoán một mình gánh chịu đau đớn này, thật khó chịu.
Đổng Hoán không cần nghe cũng biết cậu đang nghĩ gì, chỉ cần nhìn sắc mặt là hiểu, anh cười nói: “Chuyện này chưa chắc đã hại anh, vụ kiện này, ít nhất cũng lấy được số tiền này.”
Đổng Hoán giơ năm ngón tay lên, Thành Tế nghiêng đầu: “Năm mươi vạn?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT