Buổi sáng, khi chuông báo thức vang lên, Đổng Hoán vẫn chưa phân rõ đâu là thực tại đâu là mơ, ngẩn người ngồi dậy, anh cúi đầu nhìn ngón tay mình, khẽ gãi trong không trung.
Trong mơ, cảm giác ấy chân thật đến vậy, mềm mại đến vậy, làm anh suýt chết chìm trong đó.
Đáng tiếc thật, sao lại chỉ là mơ chứ.
Đổng Hoán đứng dậy thay đồ ngủ và ga giường, lúc xuống lầu thì Thành Tế vẫn chưa tỉnh.
Anh cố ý chỉnh đồng hồ báo thức sớm, chỉ để có thời gian làm bữa sáng cho Thành Tế!
Không phải cậu ấy thích người biết nấu ăn, dịu dàng, đảm đang thôi sao? Những chuyện đó, Đồng Hoán không làm được chắc?!
Đồng Hoán đầy tự tin. Làm bữa sáng thôi mà, có gì khó?
Nhưng khi nhìn ổ bánh mì cháy đen thui và đống mì nước trông như thứ không thể ăn nổi vón cục, anh im lặng vài giây, rồi gọi điện đặt bữa sáng khách sạn.
Thành Tế bị mùi thơm đánh thức, giống hệt khi cậu làm ở công trường đi ngang khách sạn, ngửi được mùi đồ ăn bay ra.
Mơ màng đứng dậy, theo mùi hương đi xuống, mở cửa, đứng ở cầu thang lầu hai nhìn xuống, thấy Đổng Hoán đang bận rộn trong bếp, Thành Tế lập tức tỉnh hẳn.
Cậu lại ngủ quên! Còn để ông chủ làm bữa sáng cho mình! Xong rồi xong rồi, lỡ đâu ông chủ đuổi việc vì cậu lười biếng thì sao?!
Thành Tế sợ tới mức cuống cuồng mặc quần áo, rửa mặt xong liền chạy xuống lầu, vì vội nên cầu thang cậu cũng nhảy hai bậc một lúc.
Đổng Hoán vừa vặn bưng bữa sáng ra, thấy Thành Tế, tim anh đập mạnh.
Vừa chạy xuống, mặt Thành Tế vì vận động mà ửng đỏ, ngực cũng phập phồng theo hơi thở. Khi cậu khom lưng thở dốc, qua cổ áo còn lộ ra chút hồng hồng non mềm.
Tóc Thành Tế hơi rối vì vội mặc đồ, cậu còn không biết bản thân lúc này mê người đến mức nào, mở miệng liền xin lỗi: “Thật xin lỗi ông chủ! Tôi ngủ quên mất!”
Đổng Hoán hoàn hồn, yết hầu khô khốc, vành tai đỏ bừng: “Không sao, lại đây ngồi, nếm thử tay nghề của tôi.”
Giọng anh nhẹ nhàng, xoay người che đi gương mặt kích động, hít sâu mấy lần.
Trong lòng Thành Tế thấp thỏm, cau mày, xấu hổ nói: “Thật sự xin lỗi ông chủ, tôi… tôi chưa từng ngủ trên chiếc giường thoải mái như vậy, nên ngủ quên mất…”
Đổng Hoán điều chỉnh lại tâm trạng, quay đầu cười cong mắt: “Đã nói không sao mà, nếu vẫn còn áy náy…”
Đôi mắt Đổng Hoán dừng trên ngực Thành Tế, yết hầu lăn lên lăn xuống, câu nói bật ra mà không kịp suy nghĩ: “Cho tôi sờ ngực cậu một chút coi như xin lỗi.”
Thành Tế ngơ ngác: “A? Sờ ngực tôi?”
Đồng tử Đổng Hoán run lên, lúc này mới nhận ra bản thân vừa nói lời chết tiệt gì, nếu Thành Tế coi anh là kẻ háo sắc thì phải làm sao?!
Anh vội vàng giải thích: “Không, không phải, tôi lỡ lời…”
“Được mà, sờ đi.”
Câu nói cùng hành động của Thành Tế cắt ngang lời xin lỗi của Đổng Hoán, cậu nhìn anh bằng ánh mắt sạch sẽ, dứt khoát kéo áo từ eo lên, đôi ngực liền bật ra trước mặt anh.
Trần trụi, hoàn chỉnh hiện ra trước mắt Đổng Hoán.
Thành Tế cảm thấy đàn ông với nhau, sờ một chút cũng không sao, có mất miếng thịt nào đâu.
Trước đây cậu làm chung toàn mấy gã đàn ông thô kệch, tiếp xúc như vậy cũng quen rồi.
Đổng Hoán chịu không nổi kích thích này, mắt đăm đăm, bỗng cảm thấy ở mũi có gì đó ngứa ngứa, đưa tay lau thử, a, thì ra chảy máu mũi.
Thành Tế kinh ngạc, vội vàng kéo áo xuống chạy lại: “Ông chủ Đổng!”
Sao lại vậy! Sao tự dưng lại chảy máu mũi?!
Thành Tế hoảng hốt, vội hỏi: “Ông chủ Đổng, anh sao vậy?”
Đổng Hoán che mũi, mặt đỏ hơn cả tôm luộc, thật mất mặt chết đi được, sau này làm sao dám ngẩng đầu trước mặt Thành Tế nữa đây?
Anh vội vàng lấy khăn giấy nhét vào mũi mới cầm máu được, rồi tìm cớ: “Dạo này trời nóng quá, bị nóng trong người thôi.”
Thành Tế hoàn toàn không nghĩ tới việc Đổng Hoán chảy máu mũi vì nhìn ngực mình, ngây ngốc tin lời anh, lo lắng nói: “Vậy ông chủ dạo này đừng ăn đồ nóng nữa.”
Đổng Hoán không muốn dây dưa vấn đề này thêm, thật sự quá mất mặt, anh vội nói một câu rồi chạy vào nhà vệ sinh, bỏ lại Thành Tế một mình trong bếp.
Thành Tế nhìn bóng lưng Đổng Hoán, lại nhìn bữa sáng trên bàn, trong lòng thấy ông chủ đúng là người tốt nhất cậu từng gặp, chưa bao giờ thấy ai tốt như vậy.
Nhưng Đổng Hoán không ở đây, Thành Tế cũng không dám tự ăn trước, chỉ nghiêm túc ngồi ngay ngắn chờ anh ra.
Đổng Hoán trong WC ngăn máu mũi, lại dùng nước lạnh rửa mặt cho tỉnh táo, nhìn gương mặt đỏ bừng trong gương, thầm dặn bản thân: “Phải khống chế, đừng mất mặt trước Thành Tế nữa.”
Khi anh đi ra, liền thấy Thành Tế ngồi thẳng tắp, bữa sáng trên bàn còn chưa động miếng nào.
Đổng Hoán bước tới hỏi: “Sao không ăn? Không hợp khẩu vị à?”
Thành Tế sợ hãi lắc đầu: “Không phải đâu ông chủ Đổng, anh còn chưa tới, sao tôi dám ăn trước.”
Đổng Hoán ngồi xuống nhìn cậu, đột nhiên cười, nói: “Sao phải khách sáo vậy, ở công ty thì tôi là ông chủ của em, nhưng ở nhà, em cứ coi tôi là người nhà, là bạn của em.”
“Suốt ngày gọi tôi là ông chủ nghe mới lạ đó, Tiểu Tế.”
Đổng Hoán chống cằm nhìn Thành Tế, giọng nói bỗng mang theo chút dụ dỗ.
Thành Tế không ngờ anh sẽ nói vậy, tim mềm nhũn, lí nhí hỏi: “Vậy… tôi nên gọi anh là gì?”
Đồng Hoán nghĩ tới thông tin trong hồ sơ của Thành Tế, cười nói: “Tôi lớn tuổi hơn cậu, gọi tôi là anh Hoán, được chứ? Đừng gọi ông chủ hoài, nghe cứ như đang diễn phim cổ trang.”
Thành Tế run môi, ngượng ngùng: “Anh… anh Hoán.”
Cha mẹ cậu mất sớm, cũng chẳng có anh chị em thân thích, bây giờ nghe người khác nói những lời này, trong lòng vừa xúc động vừa cảm động.
Đổng Hoán hài lòng đáp, đẩy bữa sáng tới trước mặt Thành Tế: “Mau ăn đi, ăn xong chúng ta cùng đi làm.”
Thành Tế gật đầu, dáng vẻ cậu ăn cơm thật ngoan, nhìn rất ngon miệng, cắn bánh mì từng miếng từng miếng, uống sữa đậu nành cũng từng ngụm từng ngụm, trông trông rất dễ thương.
Đổng Hoán nhìn chằm chằm vào gương mặt cậu, thấy cậu lơ đãng thè đầu lưỡi hồng hồng liếm mép, yết hầu anh khẽ động, sữa đậu nành còn dính ở khóe miệng.
A, thật sự là sắc đẹp khiến người ta đói khát.
Anh vắt chéo chân, cầm lát bánh mì Thành Tế vừa cắn dở, khẽ cắn một miếng.
Nhiều đồ ăn thế này, Thành Tế ăn rất vui vẻ, đã lâu rồi cậu không được ăn bữa sáng no nê và ngon đến vậy.
Ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt Đổng Hoán đang nhìn chằm chằm, cậu tưởng mình ăn nhiều quá, liền gãi má ngượng ngùng: “Sao vậy anh Hoán? Em ăn nhiều quá hả?”
Đổng Hoán cười lắc đầu: “Sao có, chút này thì có là gì, ăn no chưa?”
Thành Tế gật đầu thỏa mãn: “No rồi, anh xem, bụng em căng cả lên này.”
Cậu đứng dậy cho anh xem bụng, nhìn từ trước không rõ, nhưng nghiêng người thì thấy bụng nhỏ hơi nhô ra.
Đổng Hoán hít sâu, mắt không rời nổi, anh nuốt nước bọt, đè nén ngọn lửa trong lòng: “Ăn no là tốt.”
Thành Tế ngây ngô cười vò đầu.
Hai gười đi xuống tầng hầm, vốn dĩ ThànhTế định lái xe cho anh, cậu cũng có bằng lái, nhưng Đổng Hoán nói muốn đưa cậu đi đến một nơi.
Nhìn đường đi không giống hôm qua, Thành Tế tò mò: “Anh Hoán, anh định đưa em đi đâu vậy?”
Đổng Hoán cười thần bí: “Đợi lát nữa em sẽ biết.”