Từ khi còn nhỏ, Thành Tế đã nhận ra cơ thể mình không giống người khác. Vóc dáng cậu săn chắc, đặc biệt là phần ngực, lớn hơn hẳn so với những nam sinh cùng lứa.

Chính vì vòng ngực này khiến cậu bị cười nhạo suốt thời thơ ấu. Không ai chịu chơi với cậu. Mấy nam sinh khác gọi cậu là quái vật, nói cậu thật ra là con gái, thậm chí còn ép cậu cởi quần để xem cậu có phải đàn ông thật không.

Vì vậy, Thành Tế dần hình thành thói quen khom lưng che ngực, tính cách cũng trở nên tự ti, nhạy cảm.

Lên cấp ba, cậu bị bắt nạt nhiều đến mức phải bỏ học. Sau đó, cậu làm đủ mọi công việc từ bảo vệ, đầu bếp, phục vụ, nhân viên tiệm trà sữa, miễn có tiền là cậu làm.

Nhưng không công việc nào duy trì được lâu dài, cậu chỉ có thể hết lần này tới lần khác đi tìm việc mới.

Sau khi đăng lý lịch lên app tuyển dụng, Thành Tế thở phào nhẹ nhõm, ngồi trên chiếc ghế xoay cũ kỹ chờ ông chủ nào đó liên hệ.

Cậu cứ lặp đi lặp lại việc bấm mới trang, hy vọng có chấm đỏ hiện lên, nhưng chờ mấy phút vẫn chẳng có tin gì.

Thành Tế chán nản, quăng điện thoại lên trên giường. Cậu đã thất nghiệp suốt một tháng, đến tiền thuê nhà cũng không trả nổi, mỗi ngày chỉ ăn mì gói, đến mức tóc cũng nghe toàn mùi mì.

Nếu vẫn không tìm được việc, cậu biết phải sống thế nào đây.

“Leng keng!”

Vừa nghe tiếng thông báo vang lên, Thành Tế lập tức bật dậy, kích động chộp lấy điện thoại. Trên APP tuyển dụng xuất hiện một chấm đỏ, có công ty đang tuyển vệ sĩ riêng cho tổng tài, mà sau khi xem lý lịch của Thành Tế, họ thấy cậu rất phù hợp.

Nhìn mức lương cùng phúc lợi mà đối phương đưa ra, đôi mắt Thành Tế sáng rực. Cậu lập tức nhấn đồng ý và hẹn phỏng vấn vào ngày mai.

Để ngày mai phỏng vấn có tinh thần tốt, Thành Tế cố ý ngủ sớm. Sáng dậy, cậu mặc bộ vest của mình vào.

Chỉ là, bộ vest đã chẳng còn vừa người, ngực cậu căng phồng, gần như muốn làm nứt cả sơ mi trắng. Thành Tế cắn môi, đưa tay ấn ngực, cố gắng làm nó nhỏ lại một chút.

Cậu không dám thẳng lưng, chỉ cần đứng thẳng lên, cúc áo chắc chắn sẽ bung ra.

Dựa theo địa chỉ của bên tuyển dụng, Thành Tế tới dưới lầu công ty. Cậu há hốc miệng, bị tòa cao ốc lộng lẫy trước mắt làm cho ngây người. Từ trước tới nay, cậu chưa từng thấy nơi nào sang trọng đến vậy.

Trong lòng cậu lại dâng lên cảm giác tự ti, Thành Tế nuốt nước bọt, rón rén đi vào. Lễ tân mỉm cười dịu dàng với cậu, sau khi hỏi thăm vài câu liền giúp cậu liên hệ với người phỏng vấn.

Rất nhanh, một người đàn ông trẻ tuổi mặc vest chỉnh tề, dáng người thẳng tắp bước tới. Trên mặt anh ta là nụ cười ấm áp, khi nhìn thấy Thành Tế, trong mắt còn hiện lên chút kinh ngạc, nhưng rồi lại khôi phục bình thường.

“Thành Tế tiên sinh? Tôi là người đã liên hệ với cậu.”

Thấy đối phương đưa tay ra, Thành Tế cũng vội vàng đưa tay bắt. Tay người kia dù làm việc văn phòng quanh năm nhưng vẫn sạch sẽ, tương phản với bàn tay thô ráp của Thành Tế.

Khi vào phòng phỏng vấn, Thành Tế mới phát hiện bên trong không chỉ có một người. Cộng cả người dẫn cậu tới, tổng cộng năm người. Ngồi ở vị trí chủ tọa là một người đàn ông mặc vest đỏ thẫm, khí thế bức người.

Vừa nhin thấy cậu bước vào, ánh mắt anh ta liền dán chặt lên người cậu. Anh ta có đôi môi như đang mỉm cười cùng đôi mắt hồ ly, chỉ nhìn thoáng qua cũng thấy có chút đáng sợ.

Thành Tế nuốt nước bọt, đứng câu nệ trước mặt họ, mở miệng: “Chào, chào các vị, tôi tên là Thành Tế.”

Người đàn ông ngồi chủ vị gật đầu, lên tiếng: “Thành Tế, tôi là ông chủ của công ty này, Đổng Hoán. Tôi đã xem lý lịch của cậu, cấp ba bỏ học, bằng sơ trung, kinh nghiệm làm việc thì đủ ngành đủ nghề.”

Thành Tế cố nặn ra một nụ cười, gật đầu.

Ánh mắt Đổng Hoán dừng lại trên ngực cậu, lộ ra vẻ kinh ngạc. Anh chưa từng thấy người đàn ông nào có vòng ngực lớn và tròn trịa đầy đặn như vậy.

“Ngực cậu… cố tình luyện tập sao?”

Thành Tế vội vàng lắc đầu, lưng càng khom xuống: “Không, không có đâu ông chủ, trời sinh vậy.”

Đổng Hoán ừ một tiếng, nói: “Ngồi dậy, để tôi nhìn kỹ xem nào.”

Thành Tế do dự. Nếu cậu đứng thẳng lên, áo sơ mi chắc chắn sẽ bung nút, lúc đó phải làm sao?

Nhưng ông chủ đang nhìn cậu, nếu không làm theo, chẳng phải sẽ mất cơ hội công việc này sao. Nghĩ tới mức lương và phúc lợi, Thành Tế khẽ cắn môi, ngồi dậy.

Đổng Hoán nhìn mà đôi mắt lộ ra kinh ngạc, khẽ “oa” một tiếng, đánh giá cậu từ trên xuống dưới. Nhìn bề ngoài Thành Tế trông thật thà, ánh mắt sạch sẽ trong suốt, tóc cắt gọn gàng, dáng người lại vô cùng tuyệt, ngực lớn, eo nhỏ, mông cong. Đúng là một hạt giống tốt để làm bảo vệ.

Thành Tế lo lắng bất an để mặc Đổng Hoán đánh giá cậu.

Cúc áo trước ngực vốn đã căng sắp đứt, đúng lúc Đổng Hoán mở miệng định nói, cúc áo liền “bốp” một tiếng bung ra, hai cái cúc bay thẳng ra ngoài, trong đó một cái bay thẳng vào miệng Đổng Hoán.

Đổng Hoán ngơ ngác, cũng may chưa nuốt xuống, nhưng mùi vị của cúc áo trong miệng lại làm anh choáng váng.

Ngọt… ngọt sao?

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play