Đổng Hoán không biết Thành Tế đang ngưỡng mộ cái gì, nói: “Sau này cậu cũng có thể làm ở đây, có gì mà ngưỡng mộ.”

Thành Tế nghe xong khẽ mím môi, có chút ngượng ngùng, cậu chẳng cần gì nhiều, Đổng Hoán là ông chủ tốt, còn chịu nhận cậu, vậy cậu nhất định phải làm việc thật chăm chỉ, không thể phụ lòng ông chủ Đổng!

Văn phòng của Đổng Hoán rất lớn, anh đưa Thành Tế vào phòng nghỉ, “Vào cùng tôi.”

Nơi này trang trí còn sang trọng hơn bên ngoài, Thành Tế mở to mắt nhìn, luyến tiếc dời tầm mắt.

Đổng Hoán lấy từ trong tủ ra một chiếc sơ mi trắng của mình đưa cho Thành Tế, ướm thử lên người cậu: “Cậu thử xem, có vừa hay không.”

Thành Tế chẳng quan tâm có vừa hay không, tai đỏ bừng: “Cảm ơn ông chủ Đổng, thật sự cảm ơn anh.”

Đổng Hoán cong cong đôi mắt hồ ly: “Không có gì, tôi đối xử với nhân viên luôn rất tốt.”

Thành Tế nhìn anh bằng ánh mắt trong suốt và nghiêm túc: “Vâng! Tôi biết ông chủ Đổng chắc chắn là người tốt!”

Đổng Hoán nhìn nụ cười trên mặt Thành Tế, trong lòng ngứa ngáy, thấy cậu cầm áo tìm kiếm xung quanh, rõ ràng biết cậu đang tìm gì nhưng vẫn cố ý hỏi: “Đang tìm gì vậy?”

Thành Tế có chút thẹn thùng, gãi gãi đầu: “Tôi muốn xem có chỗ nào để thay quần áo không.”

Đổng Hoán trong mắt thoáng hiện tia sáng tối, thản nhiên nói: “Đổi luôn ở đây đi, chúng ta đều là đàn ông, có gì phải ngại.”

Thành Tế vẫn có chút do dự, vì cậu cảm thấy ở trước mặt người lạ mà cởi đồ, dù chỉ là nửa người trên cũng xấu hổ lắm.

Đổng Hoán thấy cậu lưỡng lự, giọng anh mang theo chút dụ dỗ: “Không sao đâu, chúng ta đều là đàn ông, tôi sẽ không làm gì cậu. Hơn nữa, tôi là ông chủ cậu, tôi phải xem dáng người bảo vệ của mình thế nào, để chắc chắn cậu có thể bảo vệ tôi chứ.”

Nghe vậy, Thành Tế cảm thấy cũng đúng, công việc này không dễ có được, cậu không muốn vụt mất.

Dù sao mọi người đều là đàn ông, cậu có, ông chủ cũng có, chẳng có gì to tát.

Nghĩ vậy, Thành Tế liền thả lỏng hơn, đưa tay cởi cúc áo. Thật ra áo cậu không còn mấy cúc có thể gài, khi cậu buông tay, bộ ngực lớn bật ra, trắng như thỏ sữa hay ngọc thạch.

Đổng Hoán cảm giác ngón tay mình hơi ngứa, chỉ muốn xoa cho đỡ ngứa.

Thành Tế không nhận ra có gì lạ, cởi áo sơ mi ra, để lộ hoàn toàn trước mắt Đổng Hoán.

Dáng người Thành Tế rất đẹp, vì cậu làm đủ thứ công việc nên có cơ bụng và đường nhân ngư rõ rệt, nhưng hấp dẫn nhất vẫn là bộ ngực kia.

Đổng Hoán không hiểu, sao lại có người đàn ông có ngực đẹp đến vậy?

Trên nền da trắng tuyết, hai điểm đỏ như hoa mai. Đổng Hoán bỗng hối hận, sớm biết vậy anh đã mang kính vào, để nhìn rõ hơn.

Ngực chạm phải luồng không khí mát, Thành Tế khẽ rùng mình, ngực cũng run theo, tim Đổng Hoán run rẩy cùng lúc.

Giờ thì không chỉ tay anh ngứa, mà còn khát khô cả cổ họng.

Vì có người nhìn, Thành Tế xấu hổ không thôi, động tác cài cúc rất nhanh, Đổng Hoán còn chưa nhìn đủ thì cậu đã cài xong áo.

Thành Tế thay xong áo, cẩn thận ưỡn ngực thử xem có bị bung ra không, may mà vẫn ổn, chưa có chuyện gì.

Nếu làm hỏng quần áo của ông chủ, cậu cũng không biết phải đền thế nào.

Đổng Hoán hít sâu một hơi, thu lại tia tối trong mắt, giọng nói dịu dàng: “Vừa người chứ?”

Thành Tế đơn thuần, ngây ngô cười: “Rất vừa, cảm ơn ông chủ Đổng.”

Đổng Hoán nuốt nước bọt, hầu kết khẽ động: “Vừa là tốt rồi, vậy tôi nói cho cậu nghe về công việc nhé?”

Thành Tế ngoan ngoãn đáp một tiếng, nhìn ông chủ, lắng nghe anh dặn dò.

Đổng Hoán nhìn vào đôi mắt ngoan ngoãn, trong sáng của Thành Tế, trong lòng dâng lên xúc động đen tối suýt nữa không kiềm được, anh dời mắt, bước ra ngoài: “Chúng ta ra ngoài nói.”

“Lương là năm vạn một tháng, công việc của cậu là bảo vệ tôi, luôn ở bên cạnh tôi, hiểu không?”

Thành Tế nghe mức lương này, mắt trợn tròn, con số này so với trên app nói còn nhiều hơn rất nhiều: “Ông chủ? Lúc trước không phải nói 6000 một tháng sao?”

Đổng Hoán hơi mỉm cười, bắt chéo chân ngồi trên ghế: “Bây giờ nhìn thấy cậu ngoài đời, tôi cảm thấy năm vạn mới xứng với cậu.”

Thấy Thành Tế định từ chối, Đổng Hoán xua tay: “Cậu nghe hết nội dung công việc rồi hãy quyết định xem năm vạn này có đáng không.”

Thành Tế đáp một tiếng, đôi mắt lấp lánh như cún con nhìn ông chủ chằm chằm.

Đổng Hoán nói: “Cậu phải dọn đến sống cùng tôi, mỗi phút mỗi giây đều phải ở bên tôi, tôi nhắn tin thì phải trả lời ngay, gọi điện thì phải bắt máy liền, bất kể cậu đang làm gì. Ngoài ra, trong thời gian làm việc, cậu không được yêu đương, không được mập mờ với ai khác, không được đến những nơi dơ bẩn hỗn loạn như quán bar.”

Nói xong, Đổng Hoán dịu giọng hỏi: “Hiểu chưa?”

Thành Tế không chút do dự gật đầu: “Hiểu rồi!”

Những yêu cầu này với cậu chẳng có gì khó, chỉ là lúc nào cũng đi theo ông chủ thôi, việc này cậu làm được!

Trong mắt Đổng Hoán thoáng hiện ý cười xấu xa, anh nhấn từng chữ: “Nhớ kỹ, tôi nói là lúc nào cũng phải ở bên bảo vệ tôi. Tôi yêu cầu gì, cậu cũng phải đồng ý.”

Thành Tế vẫn không nghe ra hàm ý trong lời anh, nghiêm túc gật đầu: “Tôi biết rồi ông chủ Đổng, tôi nhất định sẽ luôn ở bên bảo vệ anh.”

Nhưng câu sau đó, Thành Tế vẫn nghiêm túc suy nghĩ rồi nói: “Nếu ông chủ Đổng bảo tôi làm chuyện không vi phạm pháp luật, không trái đạo đức, tôi nhất định sẽ nghe lời anh.”

Đổng Hoán hài lòng, gật đầu: “Được rồi, sau này khu làm việc của cậu sẽ cùng khu với tôi, như vậy tôi tìm cậu cũng tiện.”

Thành Tế đáp khẽ.

Đợi Tiểu Tề chuẩn bị xong bàn ghế, Thành Tế bắt đầu làm việc hôm đó.

Nói là làm việc, thật ra chẳng có gì, Đổng Hoán chỉ yêu cầu Thành Tế ngồi đối diện anh, để anh ngẩng đầu lên là thấy cậu ngay.

Thành Tế ngồi trước máy tính không biết chơi gì, thỉnh thoảng ngẩng lên bắt gặp ánh mắt Đổng Hoán, liền cười ngoan ngoãn.

Đổng Hoán thấy mà thỏa mãn trong lòng, nhưng cơ thể lại không thỏa mãn.

Cuối cùng cũng tới giờ tan làm, Đổng Hoán không nhịn được nữa, đứng dậy nói: “Giờ chúng ta thu dọn đồ đạc, chuyển về ở cùng tôi.”

Thành Tế không ngờ lại nhanh vậy, ngơ ngác: “A? Tối nay dọn luôn sao?”

Đổng Hoán gật đầu: “Đúng vậy, buổi tối là lúc nguy hiểm nhất, tôi còn nhiều kẻ thù, nếu họ lợi dụng bóng tối tập kích thì sao?”

Thành Tế nghĩ thấy cũng đúng, liền đồng ý.

Đồ đạc của cậu không nhiều, sống trong căn phòng nhỏ nên dọn rất nhanh.

Chỉ một chiếc vali là đủ, còn mấy dụng cụ bếp núc đều của chủ nhà, cậu không mang đi.

Thu dọn xong, Đổng Hoán định dẫn cậu đi ngay, nào ngờ Thành Tế lắc đầu nghiêm túc: “Không được, tôi phải quét dọn sạch sẽ đã, nếu không dì chủ nhà sẽ khó cho thuê lại.”

Thấy Thành Tế bắt đầu quét dọn, Đổng Hoán đành xắn tay áo giúp cậu.

Việc này làm Thành Tế hoảng, vội nói: “Ông chủ Đổng! Sao anh lại làm vậy, để tôi tự làm là được rồi.”

Đổng Hoán nói: “Không sao, tôi giúp cậu nhanh xong còn về nhà.”

“Về nhà.”

Hai chữ này đâm trúng tim Thành Tế, khiến tim cậu run rẩy.

Về nhà, đã bao lâu rồi cậu chưa nghe ai nói câu đó với mình. Nhìn Đổng Hoán bận rộn, bộ âu phục may riêng có vết gấp, mái tóc chải gọn cũng rối loạn.

Tim Thành Tế ấm áp, cậu thật may mắn, có thể gặp được ông chủ tốt thế này.

Có Đổng Hoán giúp, căn phòng nhanh chóng được dọn dẹp xong, hai người cùng lên xe rời đi.

Đến bãi đỗ xe, Đổng Hoán đưa Thành Tế về nhà, nơi này toàn biệt thự đơn lập.

Nhìn căn nhà hoa lệ trước mắt, Thành Tế có chết cũng không ngờ mình sẽ có ngày được ở đây, tất cả là nhờ ông chủ.

Đổng Hoán không để ý ánh mắt Thành Tế nhìn anh, trong đầu anh lại nghĩ đến chuyện khác, một chuyện anh vẫn chưa kịp hỏi.

Nhưng hiện giờ chưa phải lúc.

Đổng Hoán giới thiệu qua bố cục căn nhà, cách sử dụng nước và điện, rồi nói: “Muộn rồi, nhìn cậu mệt cả người, tắm rồi nghỉ ngơi đi, mai còn đi làm.”

Ngón tay anh khẽ chạm lên mặt Thành Tế, lau đi giọt mồ hôi.

Thành Tế không thấy có gì lạ, cười ngây ngô đồng ý.

Đổng Hoán nhịn rồi lại nhịn, hỏi: “Thành Tế, trước đây cậu có từng yêu ai chưa?”

Thành Tế sững người, thành thật trả lời: “Chưa có.”

Đổng Hoán mừng rỡ: “Một người cũng không có?”

Thành Tế có chút ngượng ngùng, cậu bận rộn đi làm, đâu có thời gian tìm người yêu.

“Thật sự không có, ông chủ Đổng.”

Đổng Hoán yên tâm, lại hỏi: “Vậy cậu thích con trai hay con gái?”

Câu này làm Thành Tế ngập ngừng, mặt cậu thoáng lộ vẻ rối rắm, nhìn Đổng Hoán, nhỏ giọng: “Nếu… nếu tôi nói tôi không biết, ông chủ Đổng sẽ đuổi việc tôi sao?”

Thành Tế thật sự không biết mình thích con trai hay con gái, vì chưa từng rung động với ai.

Đổng Hoán thở gấp, đuổi việc? Vì chuyện này sao? Đáng gì mà đuổi.

Anh ho khẽ: “À à, vậy không sao cả.”

Thành Tế không ngờ ông chủ lại tốt đến vậy, cảm động kêu khẽ: “Ông chủ Đổng…”

Đổng Hoán cười, anh không khỏi cao hứng: “Tôi cũng chưa từng yêu ai, một lần cũng không, sạch sẽ.”

Thật trùng hợp, chúng ta thật có duyên!

Đổng Hoán thầm nói trong lòng.

Thành Tế không hiểu ý anh, chỉ nghĩ ông chủ muốn an ủi mình, lại càng cảm động: “Ông chủ Đổng, anh thật sự là người tốt nhất mà tôi từng gặp.”

Đổng Hoán xua tay, anh không chỉ là ông chủ tốt nhất, mà sẽ là người yêu tốt nhất, là chồng tốt nhất của cậu.

“Vậy… cậu thích kiểu người thế nào?”

Thành Tế nghiêng đầu, không hiểu sao ông chủ hỏi nhiều thế, nhưng nghĩ chắc muốn hiểu thêm về cậu, liền đáp: “Tôi… tôi thích người ôn nhu, biết nấu ăn, không chê tôi.”

Nói xong, cậu hơi xấu hổ: “Tôi thích ăn ngon, nên muốn tìm người nấu ăn giỏi.”

Nụ cười trên mặt Đổng Hoán cứng lại, xong rồi, anh không biết nấu ăn, phải làm sao?

Vậy thì học!

Đổng Hoán hiểu rõ, “Được rồi, cậu mau đi tắm rồi nghỉ ngơi đi.”

Thành Tế cười ngây ngô đồng ý.

Tối đó, nằm trên giường lớn mềm mại, Thành Tế vẫn thấy mơ hồ, những gì xảy ra hôm nay giống như một giấc mơ, không chỉ tìm được công việc tốt, mà còn gặp được một ông chủ tốt.

Trời ơi, cậu thật sự quá may mắn.

Thành Tế cười ngủ ngon lành.

Nhưng Đổng Hoán thì khác, tối đó anh mơ một giấc mộng.

Một giấc mộng đào hồng ướt át, kiều diễm dính nhớp.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play