Đổng Hoán thấy cậu cầm quần áo đi tới, lập tức đón nhận, mỉm cười: “Tiểu Tế, chọn xong rồi?”
Thành Tế thẹn thùng cười, nhỏ giọng nói: “Anh Hoán, anh xem thử có thích không?”
Đổng Hoán không cần nhìn cũng đáp ngay: “Thích chứ, Tiểu Tế chọn gì anh cũng thích.”
Đổng Hoán vốn là giá treo quần áo sống, mặc gì cũng đẹp. Thành Tế không biết nói lời hoa mỹ, chỉ biết mắt sáng rỡ lên, mỗi lần Đổng Hoán mặc thử bước ra, cậu đều nghiêm túc nhìn chằm chằm, sau đó cười tủm tỉm: “Đẹp lắm.”
“Anh Hoán rất đẹp trai.”
“Rất hợp với anh.”
Đổng Hoán nghe mà buồn cười, anh đưa tay véo nhẹ má cậu, giọng mang ý cười: “Tiểu Tế, em chỉ biết khen anh như vậy thôi à? Nhạt nhẽo quá, chẳng có chút tâm ý nào cả.”
Thành Tế ngẩng đầu nhìn Đổng Hoán, ánh mắt nghiêm túc, còn mang theo chút hoảng loạn: “Không có, không có… đều là lời thật lòng của em, thật xin lỗi anh Hoán, em… em vụng về, không giỏi ăn nói…”
Đổng Hoán vừa định mở miệng dỗ cậu, lại thấy dáng vẻ luống cuống này của cậu thật sự đáng yêu, liền cố ý trêu chọc: “Biết sai rồi thì định bồi thường anh thế nào đây?”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT