Thành Tế không nghĩ nhiều, nhanh chóng tránh ra nhường đường, cùng Đổng Hoán bước vào phòng thay đồ.

Đổng Hoán xoa xoa mũi, nói: “Buông tay ra, để anh thử xem có cài được cúc không.”

Thành Tế ngoan ngoãn buông tay, vẻ mặt thản nhiên như không có gì xảy ra.

Đổng Hoán vừa cúi xuống, tim đã đập thình thịch vang bên tai. Làn da trước ngực Thành Tế trắng đến lóa mắt, đôi mắt anh dính chặt, chẳng muốn rời đi chút nào.

Tay anh run lên khi nắm lấy áo sơ mi. Hai người cao gần bằng nhau, khoảng cách quá gần, hơi thở quấn lấy nhau, tựa như chỉ cần cúi đầu là có thể hôn lên môi cậu.

Trong lúc cài cúc áo, tay anh Hoán khó tránh khỏi sẽ đụng vào ngực Thành Tế. Anh cố ý khẽ dùng đầu ngón tay chọc nhẹ một cái, rồi làm ra vẻ kinh ngạc, vội vàng xin lỗi:

“A… ngại quá, anh không cố ý.”

Thành Tế chớp mắt:“Không sao đâu anh.”

Đổng Hoán nuốt nước bọt, hỏi: “Sao, sao nó mềm vậy?”

Ban đầu Thành Tế không phản ứng lại, không hiểu anh nói gì, mờ mịt: “A?”

Đổng Hoán khẽ khàn giọng: “Anh hỏi… sao nó mềm thế?”

Thành Tế cúi đầu nhìn nhìn, có chút ngượng ngùng nói: “Không dùng lực thì mềm, dùng sức thì cứng.”

Đổng Hoán liếm môi, giọng khàn đặc: “Vậy, vậy à.”

Đổng Hoán bật tỉnh hoàn hồn lại cảm giác vừa rồi giống như kéo dài cả thế kỷ, khung cảnh trước mắt cứ chao đảo, đầu óc choáng váng. Anh mê man nói: “Vậy em, tiếp tục thử mấy cái khác đi. Nếu cái này mặc không vừa thì đổi sang cỡ lớn hơn.”

Thành Tế gật đầu, nhìn bóng lưng Đổng Hoán loạng choạng rời khỏi phòng thay đồ, vừa đi vừa như tay chân lóng ngóng.

Cậu nghiêng đầu nghĩ thầm, anh Hoán sao hôm nay kỳ quái vậy, chỉ sờ ngực thôi mà, ngực mình với ngực anh ấy có gì khác nhau chứ? 

Muốn nhìn…

Nghĩ đến đây, Thành Tế giật mình, vội lắc đầu thật mạnh. Cậu vừa nghĩ cái gì vậy?! Muốn nhìn cái gì chứ?! Chẳng lẽ cậu là biến thái sao!

Thành Tế dùng sức vỗ nhẹ lên đầu, cố gắng xua tan ý nghĩ kỳ lạ đó rồi tiếp tục thử quần áo.

Đổng Hoán vừa ra khỏi phòng thay đồ đã như say xe, tay vẫn run rẩy vì vừa sờ qua ngực Thành Tế. Anh nhìn quanh không có ai, ánh mắt si mê, đưa tay lên chóp mũi ngửi.

Quả nhiên ngửi được mùi trên người Thành Tế giống hệt mùi cúc áo hôm qua, ngọt ngào đến mức khiến tim anh run rẩy.

Anh hận không thể nghiền nát mùi hương đó, nuốt trọn vào bụng mình. Anh nhắm mắt lại, cho đến khi mùi hương tan dần mới tỉnh táo được đôi chút.

Chuyện vừa xảy ra khiến Đổng Hoán cảm thấy quá mức kinh ngạc và thỏa mãn, đến mức anh hoàn toàn không kịp chuẩn bị. Mọi thứ giống như đang mơ, không, còn tuyệt hơn cả trong mơ.

Cảm giác khi chạm vào thật sự quá tuyệt vời, Tiểu Tế lại quá nhạy cảm, anh mới chỉ khẽ đụng vào thôi, còn chưa làm gì nhiều mà cậu đã run lên như vậy, cảm giác ấy khiến lòng bàn tay anh ngứa ran không chịu nổi.

Đổng Hoán càng nghĩ càng không chịu nổi, khẩn cấp tự tát mình một cái để lấy lại tỉnh táo. Đây là nơi công cộng! Phải nhịn!

Sau khi Thành Tế thử mấy bộ, mỗi bộ đều được anh Hoán nhìn qua. Ánh mắt anh rất tinh tường, chọn bộ nào cũng cực kỳ hợp với cậu, đặc biệt là bộ cuối cùng.

Đó là một chiếc áo sát nách màu xám rộng rãi. Thành Tế mặc vào khiến anh Hoán sững sờ, vì quá hở, từ bên hông có thể thấy gần như toàn bộ nửa người trên, thậm chí anh còn nhìn thấy dấu tay mình in mờ trên da cậu.

Đổng Hoán ho khan mấy tiếng, vành tai không kìm được mà đỏ lên. Anh vội vàng chắn tầm mắt của mấy người khác lại, nói: “Được rồi, được rồi, bộ nào cũng đẹp, chọn một cái mặc luôn đi, mấy bộ còn lại thì gói hết lại.”

Thành Tế kinh ngạc trợn to mắt: “Những cái này… đều mua sao, anh Hoán? Nhưng… nhưng mà đắt lắm…”

Vừa rồi cậu đã lén nhìn giá, mỗi bộ quần áo đều từ vài triệu trở lên, anh Hoán ít nhất đã cầm hơn mười bộ, mua hết chắc chắn phải tới cả trăm triệu.

Đổng Hoán vỗ vỗ vai cậu, cười nói: “Anh có tiền, lo gì. Em vừa mới đi làm ngày đầu, anh là ông chủ mua cho em mấy bộ quần áo cũng phải thôi. Hơn nữa, tối qua không phải em đã gọi anh là anh rồi sao? Em gọi anh một tiếng anh, anh không thể mua chút đồ tốt cho em trai của mình à?”

Đổng Hoán nói nghe thật có lý, giọng điệu lại rất nghiêm túc, nếu Thành Tế từ chối thì giống như đang làm anh giận vậy. Cuối cùng, cậu chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.

Nhìn dáng vẻ Đổng Hoán quẹt thẻ thoải mái như vậy, trong lòng Thành Tế thầm nghĩ, đợi khi nào nhận được lương, nhất định phải mời anh Hoán một bữa thật ngon mới được!

Thành Tế thấy Đổng Hoán cầm mấy túi quần áo chuẩn bị rời đi, cậu vội vàng kéo tay anh lại, nhỏ giọng hỏi:

“Anh Hoán, mình đi luôn sao?”

Đổng Hoán quay đầu lại, cong mắt nhìn cậu: “Hả? Tiểu Tế còn muốn mua gì nữa sao?”

Thành Tế có chút ngượng ngùng, gãi má: “Anh Hoán không phải cũng muốn mua quần áo sao? Em… em trong thẻ còn tiền, em mua cho anh.”

Đổng Hoán nghe xong, mắt sáng lên, sau đó cười rạng rỡ: “Tiểu Tế muốn mua cho anh? Để em chọn cho anh sao?”

Thành Tế nghiêm túc gật đầu, anh Hoán đã mua cho cậu nhiều quần áo như vậy, cậu cũng nên đáp lễ, chứ chỉ mời một bữa cơm thì chẳng là gì cả.

Đổng Hoán chỉ cần nghĩ tới việc trên người mình sẽ mặc quần áo do chính tay Thành Tế chọn lựa, cả người liền nóng lên, máu như sôi sục.

Anh gật đầu, cười cưng chiều: “Được, vậy em đi chọn giúp anh đi.”

Nhìn bóng lưng Thành Tế bước xa dần, Đổng Hoán ghé sát vào tai nhân viên bán hàng, giọng thấp xuống:

“Lát nữa, toàn bộ quần áo cậu ấy chọn, tính giảm 90%, phần còn lại tôi trả.”

Tiểu Tế nhà anh vẫn chưa lãnh tháng lương đầu tiên, sao anh nỡ để em ấy tiêu nhiều tiền như vậy chứ.

Thành Tế đi một vòng lựa chọn, nơi đây quần áo chất lượng đều rất tốt, nhưng giá cũng rất đắt. Cậu vừa chọn vừa len lén nhìn giá, trong lòng có chút lo lắng.

Cậu không có tiền mua đồ đắt như vậy, nhưng cũng không muốn chọn đồ rẻ cho anh Hoán.

Chọn tới chọn lui, cuối cùng cậu quyết định năm bộ. Khi đưa cho Đổng Hoán, cậu có chút ngượng ngùng, không biết mình chọn anh Hoán có thích không.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play