Đổng Hoán ôm cậu đi một vòng quanh văn phòng rồi mới đặt xuống ghế. Mặt anh một chút cũng không hề đỏ, hơi thở cũng không loạn, còn cố ý nhìn Thành Tế, cười hỏi: “Thế nào, Tiểu Tế còn cảm thấy anh thể lực kém nữa không?”
Anh vẫn nhớ lời cậu nói lần trước. Là đàn ông ai mà chịu được khi bị nói là ‘không được’? Bất kể là không được cái gì.
Thành Tế nghe xong, mặt càng đỏ cũng không dám nhìn Đổng Hoán, giọng nhỏ như muỗi: “Không, không kém…”
Đổng Hoán cười, ghé sát người lại, tay xoa nhẹ vành tai đỏ rực của cậu: “Sao tai em đỏ thế này, ngại hả?”
Thành Tế cắn môi dưới, nghiêng đầu tránh đi, giọng càng nhỏ: “Không, không có.”
Đổng Hoán nhìn là biết cậu đang xấu hổ đến mức nào. Giọng cậu đã run lên còn dám nói không.
Mặt đỏ như vậy, còn bảo không ngại.
Nhưng anh cũng không vạch trần, chỉ cười, tay vuốt nhẹ gương mặt cậu: “Ừ, ừ, Tiểu Tế của chúng ta mới không dễ xấu hổ thế này.”
Thành Tế bị Đổng Hoán chọc đến ngượng chín mặt, nhưng lại không dám thừa nhận, cậu không muốn tiếp tục dây dưa về chủ đề này, liền vội vàng quay mặt sang chỗ khác, lảng sang chuyện khác: “Anh Hoán, anh không phải bảo muốn kể cho em nghe chuyện bát hồng sơn sao.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT