Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, không ai kịp phản ứng, Thành Tế sững người tại chỗ, khi cậu hoàn hồn lại thì sắc mặt lập tức thay đổi: “Trời ơi ông chủ! Thật xin lỗi, tôi không cố ý! Thật sự xin lỗi!”

Giờ phút này Thành Tế chật vật vô cùng, cúc áo bung hết, hai tay cậu luống cuống che ngực giữ lấy áo, mặt đỏ bừng vì xấu hổ, mắt không dám ngước lên.

Đổng Hoán nhả viên cúc áo trong miệng ra, đón lấy nó trong lòng bàn tay, vành tai anh cũng bất giác đỏ lên.

Thành Tế có đều sắp khóc tới nơi: “Ông chủ, thật sự xin lỗi, tôi không cố ý, thật sự không cố ý.”

Đổng Hoán khẽ ho, ra hiệu cho những người khác rời khỏi phòng. Thành Tế tưởng anh muốn mắng mình nên không cho ai ở lại.

Trong lòng cậu khổ sở rơi lệ, xong rồi, lần này thật sự hết cách rồi, phải làm sao bây giờ, vất vả lắm mới tìm được công việc tốt, vậy mà chỉ vì cái ngực này mọi thứ đều bị phá hủy.

Thành Tế cúi đầu, mũi cũng sụt sịt.

Mọi người đều rời đi hết, chỉ còn lại Đổng Hoán và Thành Tế.

Viên cúc áo vẫn nằm trong tay Đổng Hoán, mồ hôi tay anh thấm ra, làm nó dính chặt, mang theo cả mùi hương của anh.

“Ngẩng đầu lên, nhìn tôi.”

Giọng Đổng Hoán mang theo chút mệnh lệnh.

Trên đầu Thành Tế khẽ run, cậu chậm rãi ngẩng đầu lên, hốc mắt đỏ hoe, hai tay nắm chặt vạt áo trước ngực, nhìn qua chẳng khác nào con thú nhỏ bị dọa sợ.

Chỉ liếc mắt một cái đã khiến Đổng Hoán hô hấp nặng nề. Anh vô thức siết chặt viên cúc áo, hầu kết lăn lên lăn xuống: “Đứng thẳng lên, để tôi xem quần áo.”

Thành Tế thấy anh không trách mắng, nước mắt liền rưng rưng: “Ông chủ, ngài không giận tôi sao.”

Ánh mắt Đổng Hoán lóe lên dục vọng khó hiểu: “Tôi trách cậu cái gì.”

Thành Tế xấu hổ không dám nói, giọng lí nhí, đôi mắt hồng hồng ngước lên nhìn Đổng Hoán: “Trách tôi làm rách áo, còn làm cúc áo bay vào miệng ngài.”

Vành tai Đổng Hoán đỏ bừng, anh khẽ ho một tiếng: “Không phải chuyện đó, đứng thẳng lên, để tôi xem áo cậu.”

Thành Tế thấy ông chủ không trách cậu, mắt sáng hẳn lên, chỉ sợ nếu lỡ làm ông chủ mất hứng thì công việc này cũng không còn.

Nhưng cậu vẫn dùng tay giữ chặt vạt áo, sợ chỉ cần buông tay là áo sẽ bung hết.

Đổng Hoán nhìn cậu, ánh mắt dần trở nên sâu thẳm: “Buông tay ra.”

Thành Tế có chút ngượng ngùng, nhưng nghĩ đến công việc, điểm ngượng ngùng này không tính cái gì, cậu tự nhủ sẽ không sao, cũng không phải bắt cậu cởi sạch chạy ngoài đường.

Khi cậu nhẹ nhàng buông tay ra, bộ ngực lớn không khống chế được mà bật ra, làn da Thành Tế vốn đã trắng, ngực càng thêm trắng. Áo sơ mi bung hai cúc, ngực cậu nửa lộ nửa che, phần hồng hồng phía trên như sắp lộ ra nhưng lại bị che khuất trở lại.

Đổng Hoán suýt nữa chảy máu mũi, anh sợ mất mặt trước mặt cậu, liền đứng dậy: “Áo cậu rách hết rồi, tôi lấy cho cậu cái khác thay.”

Thành Tế cảm động đến muốn khóc, nhưng vẫn có chút bất an: “Ông… ông chủ, vậy tôi coi như, được nhận rồi sao.”

Đổng Hoán gật đầu: “Đương nhiên, từ giờ cậu là vệ sĩ của tôi, mọi chuyện đều phải nghe lời tôi, biết không.”

Đôi mắt Thành Tế sáng long lanh, trong suốt sạch sẽ khiến người ta vô cớ nghĩ tới mấy chú cún con ngoan ngoãn dễ thương.

Trong niềm vui sướng quá lớn, cậu quên mất áo mình vẫn đang bị hở, ngực phập phồng theo từng lời nói: “Ngài yên tâm, tôi nhất định nghe lời ngài.”

Đổng Hoán nhìn ngực cậu khẽ run, ánh mắt dính chặt không rời, anh vội che mũi, sợ máu mũi chảy ra mất mặt.

Anh đưa áo khoác cho Thành Tế mặc tạm, quần áo của anh để hết ở phòng nghỉ. Khi đi ra ngoài, mấy người phỏng vấn vẫn đứng đó, Đổng Hoán nói: “Tuyển cậu ấy. Tiểu Tề, làm thủ tục cho cậu ta, tôi đưa cậu ấy lên văn phòng thay đồ.”

Tiểu Tề chính là thư ký vừa dẫn Thành Tế vào phỏng vấn. Nghe Đồng Hoán nói vậy thì kinh ngạc nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo.

Tiểu Tề lễ phép cười với Thành Tế: “Hoan nghênh gia nhập công ty, sau này mong được chỉ giáo.”

Thành Tế có chút bất ngờ, trước giờ đi làm chưa ai nói với cậu mấy lời này, cậu cảm động nhưng chỉ khẽ đáp lại: “Mong được anh chỉ giáo.”

Đồng Hoán đứng bên cạnh liền chen vào: “Đi thôi, thay quần áo trước đã.”

Tiểu Tề mỉm cười nhẹ: “Vậy để sau có cơ hội trò chuyện tiếp.”

Thành Tế cũng cười rạng rỡ đáp: “Vâng."

Nhìn nụ cười tươi rói trên mặt Thành Tế, Đổng Hoán hừ nhẹ trong lòng: “Tiểu Tề có bạn gái rồi.”

Thành Tế không hiểu ý anh, chỉ ngơ ngác: “A?” một tiếng

Đổng Hoán cũng không giải thích, lạnh mặt dẫn cậu vào văn phòng của mình.

Dọc đường đi ngang khu làm việc của công ty, Thành Tế nhìn xung quanh đầy ngưỡng mộ, ánh mắt không ngừng quét qua từng người.

Đổng Hoán để ý thấy cậu nhìn nhiều, hỏi: “Cậu cứ nhìn họ làm gì?”

Thành Tế không ngờ hành động nhỏ của mình bị phát hiện, ngượng ngùng nhỏ giọng đáp: “Chỉ là tôi… thấy họ giỏi thật.”

Nhìn họ, cậu không khỏi nghĩ, nếu năm đó cậu kiên trì học xong cấp ba, rồi lên đại học, liệu cuộc đời cậu có khác đi không…

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play