Xe dừng lại trước cửa trung tâm thương mại, Đổng Hoán nói: “Đến rồi.”
Thành Tế chớp mắt, thì ra anh Hoán dẫn cậu tới đây là để xách đồ sao?
Nhưng… chẳng phải mấy việc này chỉ có phú bà trong TV mới làm với trai bao thôi sao?
Chẳng lẽ…
Thành Tế len lén liếc Đổng Hoán, chẳng lẽ anh cũng có sở thích này? Nhưng không sao, anh Hoán tốt như vậy, có chút sở thích đặc biệt cũng không sao cả.
Đổng Hoán hoàn toàn không biết trong lòng Thành Tế đã gán cho anh một thân phận kỳ quái. Anh dẫn cậu vào một cửa hàng đồ nam, quay lại nói: “Xem đi, có quần áo nào em thích không?”
Thành Tế ngơ ngác mất vài giây, mới phản ứng kịp: “Cái, cái gì? Là mua quần áo cho em sao?”
Đổng Hoán gật đầu: “Ừ, em cũng không mang nhiều quần áo tới đúng không? Nhân tiện mua mấy bộ mới luôn.”
Thành Tế vội vàng xua tay: “Không, không cần đâu anh Hoán, quần áo của em đủ mặc rồi.”
Đổng Hoán khẽ cười, ánh mắt lướt trên người cậu: “Đủ mặc thì đủ mặc, nhưng chất lượng kém quá. Nếu lại xảy ra chuyện như hôm phỏng vấn thì sao?”
Mặt Thành Tế đỏ bừng, quá xấu hổ! Chuyện đó chỉ cần xảy ra một lần là đủ rồi!
“Em, em có tiền, em tự mua được, anh Hoán.”
Đổng Hoán thầm nghĩ, nhóc ngốc này, trong ví không có nổi hai mươi mà còn bày đặt có tiền.
Anh đưa tay xoa đầu cậu, mái tóc cứng cứng làm lòng bàn tay anh hơi ngứa: “Đã gọi anh là anh rồi, còn khách sáo với anh làm gì? Vừa hay anh cũng muốn mua mấy bộ, em giúp anh chọn nhé, được không?”
Khi nói chữ “được không”, Đổng Hoán cố ý ghé sát lại, hai người nhìn nhau, ánh mắt Thành Tế trong veo đến mức khiến Đổng Hoán không khỏi khựng lại.
Đổng Hoán khẽ cười: “Đi thôi.”
Thành Tế vẫn đứng ngơ ngẩn ra tại chỗ, vừa nãy khi nhìn vào mắt anh Hoán, trái tim cậu như ngừng đập, đầu óc cũng trống rỗng.
Cậu chậm chạp ngẩng đầu nhìn bóng lưng Đổng Hoán đi trước, trong lòng không kìm được nghĩ, mắt anh Hoán đẹp quá, hẹp dài, đuôi mắt hơi cong lên, nhìn cậu khi cười lại mang theo nét nghiêm túc, chuyên chú.
Như thể cậu là bảo vật quý giá nhất trên đời này của anh vậy.
Trong ánh mắt đó, tim Thành Tế loạn nhịp, như có thứ gì đó chui từ ngực trồi lên.
Hôm qua vì quá xấu hổ, cậu không để ý đến diện mạo của anh Hoán, nhưng hôm nay nhìn kỹ mới thấy, ánh mắt cậu không ngừng dõi theo anh.
Anh Hoán thật đẹp trai… kiểu đẹp trai lại vừa xinh đẹp…
Như cảm nhận được ánh nhìn của Thành Tế, Đổng Hoán quay lại mỉm cười, rồi bảo nhân viên lấy quần áo đúng size cho Thành Tế.
Nụ cười ấy khiến Thành Tế choáng váng, trong mắt cậu, Đổng Hoán cười vừa dịu dàng vừa ấm áp. Nếu… nếu anh Hoán là bạn trai mình thì tốt biết mấy…
Ý nghĩ ấy vừa lóe lên, mặt Thành Tế lập tức biến sắc, vội lắc đầu xua đi. Cậu đang nghĩ gì vậy chứ?! Anh Hoán tốt với cậu như vậy, sao cậu có thể nghĩ anh ấy là bạn trai mình!
Thật là suy nghĩ xấu xa!
Thành Tế giơ tay đấm mạnh lên mu bàn tay, tự nhắc bản thân không được nghĩ lung tung.
Tiếng đấm khá to khiến Đổng Hoán nghe thấy, anh bước tới: “Sao vậy Tiểu Tế? Có muỗi à?”
Mặt Thành Tế đỏ bừng: “Dạ, không có gì đâu anh, chắc nó bay đi rồi.”
Đổng Hoán nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay bị đánh kia, đầu ngón tay anh lướt qua mu bàn tay cậu, mang theo cảm giác tê dại khiến Thành Tế run lên.
“Đỏ hết cả rồi, tự đánh mạnh như vậy, không đau à?”
Mắt Thành Tế mở to, nhìn Đổng Hoán cúi xuống thổi nhẹ mu bàn tay mình, cả khuôn mặt cậu so với tôm đã nấu chín còn hồng hơn, vội vàng rút tay lại: “Không, không sao đâu anh Hoán, anh còn phải chọn đồ mà, mình đi thôi.”
Đổng Hoán nhìn Thành Tế luống cuống đi lên trước, bước chân loạng choạng như tay chân không theo kịp nhau, khẽ híp mắt, đây là bị làm sao vậy.
Hôm nay sao dễ đỏ mặt thế nhỉ?
Đồng Hoán chọn cho Thành Tế mấy bộ quần áo, bắt cậu thử từng cái. Đầu tiên là một chiếc áo sơ mi màu đen, khi Thành Tế mặc vào thì không tài nào cài nổi cúc, cậu nhíu mày, không dám mạnh tay, chỉ có thể cầm vạt áo ra ngoài: “Anh Hoán, size này nhỏ quá rồi, em không cài nổi.”
Đổng Hoán chính là cố tình lấy size nhỏ hơn, nghe vậy liền làm bộ ngạc nhiên: “Thật sao? Để anh xem.”