Vì giải cổ độc, Trình Lệnh Tuyết phải cải nam trang, tiếp cận một vị công tử quyền quý và trở thành hộ vệ bên cạnh chàng.
Công tử ấy tuấn tú phi phàm, giữa trán điểm chu sa đỏ rực, đáng tiếc thân thể yếu nhược, quanh năm phải ngồi xe lăn thay vì đi bộ.
Tháng đầu tiên, công tử gần như chẳng nói chuyện gì với nàng.
Tháng thứ hai, chàng bắt đầu thi thoảng liếc nhìn nàng.
Sang tháng thứ ba, ánh mắt chàng nhìn nàng dường như đã có gì đó thay đổi—vừa do dự, vừa giằng xé.
Trình Lệnh Tuyết nghĩ rằng có lẽ vì mình võ nghệ cao cường, nên công tử sinh lòng ngưỡng mộ, lại thấy nàng đối xử chân thành, càng thêm cảm kích. Vì thế, nàng càng dốc lòng bảo vệ chàng.
Thế nhưng, công tử dường như… càng lúc càng đau khổ.
Chàng bắt đầu lảng tránh nàng.
Tháng thứ năm, công tử đột nhiên nói… chàng đã sớm nhận ra rồi.
Hôm đó, Trình Lệnh Tuyết cải trang lại thành nữ tử để điều tra manh mối, chẳng may bị công tử bắt gặp, còn vô tình trúng độc. May thay, chàng có giải dược. Biết công tử ghét bị lừa dối, nàng nói dối người kia là biểu tỷ mình, mượn cớ xin thuốc giúp tỷ.
Công tử rũ hàng mi dài như lông quạ, không nói gì.
Khi Trình Lệnh Tuyết đang hoang mang thấp thỏm, công tử khẽ xoay ngọc tiêu, khóe miệng sung sướng hơi cong:
“Tối nay, để biểu tỷ của ngươi đến gặp ta đi.”
/
Công tử giả như chưa hề phát hiện ra thân phận thật của nàng, nhưng khi cổ độc được giải, Trình Lệnh Tuyết vì sợ bị vạch trần nên bỏ trốn trong đêm. Đến khi tỉnh lại, nàng thấy xung quanh toàn là gương—thế giới như mộng như ảo.
Trong gương, thiếu nữ mặt mày lạnh nhạt, áo dạ hành đã bị thay bằng váy lụa mỏng manh.
Sau lưng, vị công tử như Quan Âm ấy đang cúi đầu buộc dải lụa cho nàng, nụ cười ôn nhu nhưng lại khiến người rợn tóc gáy.
“Ngay từ đêm đầu tiên, ta đã muốn để ngươi mặc bộ hồng y này rồi.”
Trình Lệnh Tuyết mở to mắt kinh ngạc: “?!”
Công tử cúi đầu, dùng nụ hôn chặn hết lời nàng định nói, rồi khóa dây trói quanh cổ tay nàng, thì thầm bên tai:
“Kẻ lừa đảo… ngươi trốn không thoát đâu.”
Nữ chính: Bề ngoài lạnh lùng, nội tâm phức tạp, là người có nguyên tắc, thích cái đẹp, sợ xã giao, phản ứng chậm trong tình cảm.
Nam chính: Ngoài lạnh trong nóng, cố chấp có bệnh, tưởng như yếu đuối nhưng thực ra rất có sức mạnh kiểm soát.
Tình tiết chính: Nữ giả nam trang, ngày thường nhẹ nhàng ấm áp, công tử bệnh kiều dần “nhận” ra, sau đó mạnh mẽ cưỡng chế chiếm hữu.
Thể loại: Nữ giả nam trang, yêu sâu sắc, bệnh kiều, 1v1, HE.
CP: Nam chính nhìn thì thánh thiện, yếu đuối nhưng thật ra tâm cơ thâm sâu × nữ chính trông lạnh lùng, võ công cao cường nhưng đầu óc lại ngây ngô, chậm hiểu chuyện.
Một câu tóm tắt: Nữ giả nam trang, bị công tử bệnh kiều vừa yêu vừa bắt về nhà.
Lập ý: Thứ có thể khống chế chỉ là hành vi, còn tình cảm, phải dùng chân tâm để đáp lại chân tình.