Trúc Tuyết?
Đình Tùng lúc này mới bừng tỉnh:
“Thì ra công tử lưu hắn bên người không phải vì nghi hắn xuất hiện quá đúng lúc, giống như mật thám… mà là vì hoài nghi hắn trúng cổ?”
Cơ Nguyệt Hằng không phủ nhận.
Đình Tùng nhớ lại mấy chuyện, lại nói:
“Đêm qua khi Xích Tiễn bắt được nữ mật thám từng kiểm tra ngực nàng, phát hiện có vết thương mới, nên không thể xác định nàng có trúng cổ hay không.
Còn thiếu niên kia, thuộc hạ từng dò hỏi. Hắn vốn là người theo sau đội hỏa mã, lúc đi ngang qua sơn đạo thì nghe có một tiểu hài tử đi lạc, thấy mẫu thân đứa nhỏ khóc lóc đáng thương mới dừng lại cứu giúp, cũng vì vậy mà mất luôn sinh kế.”
Xem ra… cũng không quá đáng ngờ.
Cơ Nguyệt Hằng cũng nhớ lại khoảnh khắc bị thiếu niên đó không chút do dự ném xuống đất, trong mắt thoáng xẹt qua một tia tiếc nuối:
“Có lẽ không phải hắn. Nếu vậy, đám sơn tặc kia chết… lại càng đáng tiếc.”
Chút tiếc nuối không che giấu khiến Đình Tùng trong lòng dấy lên bao nghi vấn, lập tức suy đoán xa xôi:
“Hay là… khi đó bọn họ không thất thủ, mà thật sự là bị ngài lấy thân dụ đến — chính là người đã hạ trung cổ kia?”
Khó trách lại muốn đem hắn tách ra khỏi mình.
Cơ Nguyệt Hằng chỉ thản nhiên phủ nhận:
“Chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi. Ta từ trước đến nay vẫn hay tiếc mạng.”
Đình Tùng bán tín bán nghi — công tử xưa nay tính toán sâu xa, sao có thể vì chút lạc thú mà mạo hiểm cả tính mạng?
Y lại nói:
“Nhưng thiếu niên kia xuất hiện thật đúng lúc, quả thật rất đáng nghi.”
Cơ Nguyệt Hằng không phản bác, chỉ nhàn nhạt nói:
“Trúc Tuyết.”
“Đúng vậy, Trúc Tuyết — kiêu ngạo như trúc, thanh lãnh như tuyết. Công tử đặt cái tên này cho hắn, thật sư rất hay!”
Đình Tùng thuận theo cảm xúc phụ họa một câu, dù sao công tử từ nhỏ đã có thói quen đặt tên cho người hay vật bên cạnh. Ngay cả kẻ nuôi cổ kia vốn chẳng có tên gọi gì, công tử cũng đã từng tốn tâm đặt tên cho loại cổ gọi là ‘Hư Vọng’.
Vì sao gọi là Hư Vọng?
Bởi vì công tử ghét nhất là bị người lừa dối. Đã vậy, sao có thể thực lòng tín nhiệm một kẻ tiếp cận mình với dã tâm?
Nếu thật sự là cổ cần chiếm được tín nhiệm mới giải được, bất kể kẻ mang tử cổ là Trúc Tuyết hay người khác, cũng đều chỉ là "bánh bao thịt ném chó" — đi không trở lại.
Không đúng... sao có thể lấy ví dụ thấp hèn để sánh với công tử?
Chỉ là, trong lòng Đình Tùng vẫn thấy khó hiểu:
Công tử nếu không tin người khác, sao còn trông mong kẻ kia sẽ xuất hiện? Thậm chí còn tạo cơ hội để đối phương tiếp cận?
Hay là… người ấy thật sự có điểm đáng ngờ?
“Không có gì.”
Cơ Nguyệt Hằng nhìn hồ nước, ánh mắt lười nhác mà hờ hững:
“Chỉ là tò mò, rốt cuộc là ai có thể to gan đến thế, dám hạ loại cổ buồn cười ấy lên người ta.”
Vài ngày sau, trời sáng nắng đẹp.
Đình Tùng theo công tử lên tiểu lâu sau thuỷ tạ ngắm cảnh.
Cơ Nguyệt Hằng cúi mắt nhìn thiếu niên đang gác dưới hồ, bất chợt nói một câu không đầu không đuôi.
Lời nói tan vào gió sớm, không ai tiếp lời.
Mà Trình Lệnh Tuyết, cũng không nghĩ ra ai đã hạ cổ mình.
Ngày ấy trên phố xá đông đúc, người chen kẻ chúc, cổ độc lại không lệch không nghiêng rơi trúng nàng. Chỉ nói nàng “thể chất đặc biệt, bị cổ lựa chọn” thì thật gượng ép quá mức.
Nàng thường xuyên cùng sư phụ ra ngoài hành nghề, khó tránh đắc tội người, có lẽ liên quan tới chuyện đó.
Nghĩ mãi không ra là ai, thì không nghĩ nữa.
Nửa tháng qua, nàng trở thành hộ vệ bên người công tử. Vì mới đến, lại chưa quen đường đi nước bước, Đình Tùng đã sắp xếp để nàng cùng nhóm hộ vệ mới thay phiên canh gác bên ngoài biệt viện.
Bởi vì nàng là ân nhân cứu mạng công tử, nên mấy hộ vệ khác đối với nàng rất niềm nở. Thế nhưng tăng nhiều cháo ít — công tử đãi người rất hậu, lương tháng hai mươi lượng bạc, ngay cả ở Giang Nam cũng hiếm ai trả nổi. Vì thế, có kẻ thấy nàng gần tháng rồi nhưng chưa lên chức hộ vệ tùy thân, liền sinh lòng ghen ghét, tính toán kéo nàng xuống.
Trời mát, nhàn rỗi không việc gì, mọi người tranh cãi rồi đề nghị cho nàng so chiêu cùng Xích Tiễn và Bạch Sương.
Bạch Sương là người bên cạnh công tử đã lâu, chỉ sau Đình Tùng. Võ công tuy không mạnh nhất, nhưng tư cách lại cao. Xích Tiễn thì mới đến, nhưng kiếm thuật xuất chúng.
Bạch Sương vốn không muốn khi dễ người mới, nên uyển chuyển từ chối. Nhưng Xích Tiễn lại bật cười khinh khỉnh:
“Võ nhân trong thiên hạ dùng võ kết giao, luận bàn sao gọi là khi dễ?”
Không chịu nổi sự xúi giục của đám người, mà nếu từ chối mãi cũng khiến người nghi ngờ, Trình Lệnh Tuyết hiểu rõ kiếm pháp của mình, tự thấy không đến mức đánh không lại, nên gật đầu đồng ý.
“Đa tạ.”
Ánh kiếm dưới nắng sớm lấp loáng sắc lạnh.
Xích Tiễn vừa xuất kiếm, ra chiêu không hề lưu tình, thế kiếm như chẻ tre, nhưng tất cả đều bị Trình Lệnh Tuyết nhẹ nhàng tránh né. Mấy chiêu sắc bén đánh vào, tựa như rơi vào khoảng không — đánh vào bông vải, chẳng đụng được mảy may.
Trên lầu cao, Cơ Nguyệt Hằng nhìn xuống, thoáng thất vọng rũ mắt:
“Có nhìn ra lai lịch gì không?”
Đình Tùng nghiêm túc đánh giá:
“Trúc Tuyết thân pháp nhẹ nhàng, đúng là hiếm thấy. Nhưng có điều cố kỵ, toàn thủ không công. Không thể nhìn ra có liên quan gì đến nữ mật thám kia hay không.”
Có điều cố kỵ…
Loại cố kỵ này có thể là rất nhiều thứ.
Cơ Nguyệt Hằng vốn đã lười để tâm, nghe vậy lại khẽ ngẩng đầu, ngón tay vuốt nhẹ ngọc tiêu trong tay.
Mà dưới hồ, Xích Tiễn bị Trình Lệnh Tuyết tránh né nhiều lần, khí thế bị cắt, bắt đầu mất kiên nhẫn.
Hắn đâm thẳng mũi kiếm về phía ngực nàng — muốn ép nàng ra tay thực sự.
Chiếc áo đen của nàng theo đó phất động, ánh kiếm xẹt qua như muốn rạch toạc những đường chỉ mảnh dọc vạt áo.
Sắc mặt Trình Lệnh Tuyết khẽ biến.
Nàng một tay che lấy chỗ áo bị rách, một tay vẽ ra đóa kiếm hoa tuyệt mỹ, dứt khoát vung mạnh cổ tay, đồng thời đá mạnh một cước, khiến Xích Tiễn cả người lẫn kiếm “Ùm” một tiếng rơi thẳng xuống hồ. Vạt áo nàng cũng bị nước bắn lên ướt đẫm một mảng.
May thay y phục rách nát và thất thố chỉ diễn ra trong khoảnh khắc chớp mắt, người khác hẳn là chưa kịp nhìn rõ.
Trận tỷ thí vì Xích Tiễn rơi xuống nước mà kết thúc. Dù rằng Trình Lệnh Tuyết thắng nhờ ra tay bất ngờ, nhưng luận võ vốn không phân thứ tự, thua là thua. Chúng hộ vệ cũng đều tự hiểu, dần dần tản đi.
Trên lầu cao, Cơ Nguyệt Hằng khẽ thu tay về.
Ngọc tiêu trong tay xoay nhẹ một vòng, không một tiếng động.
Đình Tùng biết tâm trạng công tử lúc này khá tốt, liền mỉm cười nói:
“Xích Tiễn thật sự quá lỗ mãng, thỏ gấp còn biết cắn người! Còn Trúc Tuyết lại kiệm lời, nói chuyện với ta đều giữ khoảng cách ba thước, thế mà hắn dám ra chiêu đến mức xé rách y phục người ta!”
Khóe môi Cơ Nguyệt Hằng khẽ cong.
“Thật sự chỉ vì kiệm lời thôi sao?”
Giữa hai hàng mày của Đình Tùng thoáng chấn động.
Công tử vốn ôn hòa mà trầm tĩnh, xưa nay ít cười. Nhất là nụ cười lúc này… ẩn chứa một tầng ý vị khó dò.
Khoảnh khắc thất thố ngắn ngủi khiến lòng Trình Lệnh Tuyết bất an.
Nàng lấy tay che chỗ y phục bị rách, định quay về phòng thay xiêm y, thì bị một thị tỳ cản lại.
Thị tỳ tên gọi Tử Linh, cũng là người mới đến không lâu.
“Đình Tùng đại ca nói có việc cần ra ngoài thay công tử lo liệu, bảo ngươi tạm thời thay hắn một lát.”
Sự đề bạt đột ngột như vậy, hoàn toàn không giống là quyết định lâm thời, khiến Trình Lệnh Tuyết có phần kinh ngạc.
Lẽ nào… là vì nàng đánh bại Xích Tiễn?
Dù sao thì cũng là chuyện tốt.
“Được. Ta về thay xiêm y trước đã.”
Tử Linh vội kéo nàng lại, cười nói:
“Không cần đi xa, phòng phụ cũng có xiêm y. Trúc Tuyết, đi với ta, ta giúp ngươi tìm một bộ.”
Vào đến phòng phụ, Tử Linh lục tìm một bộ bạch y sạch sẽ, còn nhiệt tình bước lên giúp đỡ:
“Bộ này bị rách rồi, để ta giúp ngươi cởi ra, rồi may lại cho một chút.”
Trình Lệnh Tuyết lập tức lùi lại một bước.
“Không cần ——”
Câu từ còn chưa dứt, tay Tử Linh đã nhanh hơn một bước, cởi phắt áo ngoài rách nát của nàng xuống.
Gần như cùng lúc ấy, Trình Lệnh Tuyết lập tức túm chặt cổ tay Tử Linh, giọng hơi trầm xuống, pha chút cảnh giác:
“Ta tự làm là được rồi.”
Tử Linh nhớ lời dặn của Đình Tùng, không dám làm lộ liễu quá, vội vàng lui một bước, nói:
“Là lỗi của ta! Tại ta hấp tấp muốn lấy xiêm y may vá, mạo phạm rồi.”
Phòng phụ u ám, ánh sáng không rõ, nàng nhìn không rõ vẻ mặt thiếu niên, chỉ từ dáng vẻ cứng đờ, đã có thể nhận ra sự lúng túng — hắn căng thẳng đến nỗi quên cả việc bảo nàng xoay người.
Mãi đến khi trung y nửa mở, lồng ngực gầy gò thoáng hiện ra, hắn mới như chợt bừng tỉnh, vội nói:
“Phiền Tử Linh tỷ tỷ… quay lưng đi một chút.”
Vạt áo trước ngực thiếu niên mở tung một khoảng, lồng ngực và bụng lộ ra vài phần khí tức ngưng trọng. Tuy không vạm vỡ như đám tráng hán lưng hùm vai gấu, nhưng lại hoàn toàn khác biệt với thân thể nữ tử.
Tử Linh giật mình vội xoay người: “Thật xin lỗi!”
Nàng vốn còn định tiến thêm một bước kiểm chứng, để bảo đảm không có bất trắc nào xảy ra, thì ngoài cửa sổ chợt vang lên thanh âm bất ngờ.
Là Xích Tiễn: “Ta vừa nghe thấy tiếng nam lẫn nữ bên trong… chẳng lẽ là…”
Hai người trong phòng phụ lập tức sững người.
Ngay lúc đó, giọng nói mang theo ý cười của Bạch Sương vang lên cắt ngang lời hắn:
“Đừng nói bừa. Là Tử Linh thay Trúc Tuyết tìm y phục, không phải đều do ngươi làm rách xiêm y người ta sao?”
Xích Tiễn vốn là kẻ thô lỗ, chẳng những không biết ngượng mà còn gõ tay lên cửa sổ, giọng nói trêu chọc:
“Chậc chậc, hai người các ngươi tìm một bộ xiêm y mà tìm lâu như vậy sao?”
Ngữ điệu mỉa mai khiến Tử Linh giận dữ, lập tức đẩy cửa bước ra tranh luận với hắn.
Chỉ còn Trình Lệnh Tuyết lại một mình trong phòng phụ.
Tim đập nhanh đến mức như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Sư tỷ từng dặn, cổ lộ ở bên ngoài, chỗ yết hầu gắn kết có thể để lộ sơ hở, vì vậy chỉ có thể gia công thêm giữa hai hàng lông mày cho thêm phần anh khí. Lại dặn dò xưng tuổi mười bốn mười lăm, lời nói phải đè thấp, may mà còn có lớp cơ ngực chắc chắn, thoạt nhìn thường ngày cũng không dễ bị nhận ra.
Nàng đưa tay nhẹ lật vạt áo, nhìn vùng ngực bụng chỗ lớp “cơ bắp” mỏng cứng rắn, cùng với hai điểm nhỏ kia — tim nàng càng đập loạn, vành tai nóng lên.
Thứ này làm… cũng quá chân thật!
Tuy lớp da nhân tạo ấy có xúc cảm như thật, nhưng nơi mép dán vẫn có dấu vết tinh tế. Nếu nhìn kỹ, cũng không phải hoàn toàn không thể phát hiện. Nếu không phải Xích Tiễn vô lễ như thế, e rằng nàng cũng khó lòng che giấu qua được.
Thật sự là nguy hiểm...
Ngày hôm sau, Đình Tùng đến phúc mệnh.
“Đêm qua thuộc hạ đã sai người thử qua rồi.”
Sau một tiếng “cạch” nhỏ vang lên, cửa sổ bật mở, ánh nắng sớm xuyên qua rọi thẳng vào cây ngọc tiêu trong tay đang được lau chùi nơi bậu cửa sổ. Trên mu bàn tay trắng nõn gầy guộc kia, từng đường gân xanh mơ hồ hiện rõ.
Cơ Nguyệt Hằng nhàn nhạt lên tiếng:
“Thử cái gì?”
Công tử nói chuyện mập mờ, hành sự tuỳ hứng, có khi vừa ra lệnh trong một phút hứng khởi, lát sau đã quên mất. Đình Tùng đã quen thói, mỗi lần bẩm báo đều phải nhắc lại sự tình trước đó.
“Hôm qua lúc Trúc Tuyết giao đấu cùng Xích Tiễn, công tử từng lưu tâm đến khoảnh khắc hắn thất thố. Người luyện võ không câu nệ tiểu tiết, sao chỉ một chiêu chạm nhẹ đã thất thố như vậy? Huống chi Trúc Tuyết thân hình mảnh khảnh, dung mạo lại như nữ tử. Trước kia từng có nữ mật thám trà trộn, thuộc hạ khó tránh sinh nghi, nên sai Tử Linh thăm dò thử một phen.”
“Hết thảy đều có thể nhìn thấy. Tử Linh đã xác nhận ——”
“Những gì nên có, đều có.”
Cơ Nguyệt Hằng không buồn ngẩng đầu, chỉ thản nhiên nói:
“Hóa ra, là ta đã ám chỉ cho ngươi hành động như thế à?”
Đình Tùng khẽ giật mày, thần sắc nghiêm túc cũng nứt ra khe hở hiếm thấy:
“Thuộc hạ… hiểu sai ý rồi sao?”
“Mệt cho ngươi còn nghĩ ra được chuyện đó.”
Cơ Nguyệt Hằng buông một câu nhẹ hẫng như gió thoảng, một lát sau lại chậm rãi nói tiếp:
“Một thiếu niên như vậy, nếu thực là nữ tử, quả thực thú vị hơn nhiều, cũng sẽ rất đáng tiếc.”
Đình Tùng thầm thở dài. Công tử xưa nay chẳng mấy khi để tâm tới chuyện phong hoa tuyết nguyệt, lại càng không hiểu thế nào là thương hương tiếc ngọc.
Trong mắt hắn, nam nữ chẳng phân biệt. Người có thể tiếp cận hắn chỉ chia làm hai loại —— khả nghi nhưng thú vị, và trong sạch mà vô vị.
Nếu Trúc Tuyết là nữ, vậy thì thật sự đáng tiếc.
Ngón tay thon dài khẽ cử động, Cơ Nguyệt Hằng chỉ về phía cửa sổ:
“Ngực hắn, có để lại dấu vết bị trúng cổ không?”
Đình Tùng đang định trả lời thì công tử lại lười biếng ngắt lời:
“Thôi khỏi, có hay không cũng đều gạt ta.”
Sau sự cố thoát y đầy nguy hiểm kia, Đình Tùng liền để Trình Lệnh Tuyết làm hộ vệ cận thân của công tử. Được thăng chức vốn là chuyện tốt, nhưng với nàng thì chỉ còn sót lại một chữ: sợ.
Trước kia nàng luôn theo sư phụ làm việc, hoặc hỏi thăm tin tức, hoặc lấy vật rồi đi, ít khi phải giao tiếp quá gần với người khác, thế nên lần đó mới dễ thất thố đến vậy.
Qua bài học nhớ đời ấy, Trình Lệnh Tuyết càng thêm trầm lặng, ít nói, chỉ lặng lẽ làm việc.
Mà vị công tử này quả đúng là như chiếc bình sứ quý giá —— không thích nói chuyện, càng không thích động đậy. Khi thì tĩnh dưỡng trong phòng, khi thì dưới hành lang nghe chim yến hót, còn toàn bộ biệt viện bên trong bên ngoài đều canh phòng nghiêm ngặt, nàng cũng hiếm khi có cơ hội thể hiện tài năng giữ nhà.
Có thể ra ngoài một chút thì tốt biết bao...
Nàng vừa mới nghĩ đến đó, Đình Tùng đã tới thông báo:
“Giờ Ngọ hôm nay, công tử muốn ra ngoài dạo một vòng công viên.”
Nơi đến là một vườn cảnh ở ngoại ô.
Đúng tiết xuân tươi đẹp, hoa lạ cỏ quý trong vườn nở rộ rực rỡ, không ít đôi nam nữ trẻ tuổi tay trong tay sánh bước.
Ngay phía bên phải dưới tán cây, có một đôi tình lữ.
Chàng trai đang cao hứng khoe khoang kiến thức:
“Muội có nghe nói đến trưởng công tử đời này của Cơ gia Lạc Xuyên – Cơ Thúc không? Người ấy danh chấn Nam Bắc, từng có cơ hội trở thành gia chủ. Nào ngờ lại vì nghi ngờ nhị đệ Cơ Hốt muốn đoạt vị, nên đã hạ độc chính tay gia chủ – cũng là ông nội hắn! May mà ông cụ mệnh lớn, chất độc lại bị tiểu thiếu gia Cơ Hốt – khi ấy mới năm tuổi – uống nhầm, nên mới không mất mạng.
“Chuyện bại lộ, Cơ Thúc mất hết danh vọng, bị giam trong biệt viện Giang Nam. Sau đó trở nên điên loạn, đại khai sát giới, cuối cùng… tự vẫn chết thảm!”
Cô nương nghe tới đây mặt cắt không còn giọt máu, dịu dàng nói:
“Vâng a lang, đừng kể nữa, tới ngắm hoa đi, xem kìa, hoa nở thật diễm lệ.”
Chàng trai vẫn cao hứng tiếp tục:
“Muội không biết đó thôi, vườn này vốn là sản nghiệp của Cơ Thúc đấy! Người ta đồn nơi đây hoa diễm lệ nhất Linh Châu thành, là vì có trăm người chết làm phân bón. Khôngđẹp mới là lạ!”
“Câm miệng! Cái đầu gỗ nhà ngươi!”
...
Cuối cùng cô nương tức tối bỏ đi, còn chàng trai ngơ ngác gãi đầu chạy theo.
Trình Lệnh Tuyết tay cầm kiếm đứng yên bên cạnh, bộ dáng xa cách như một pho tượng, nhưng khoé môi lại khẽ cong lên.
Hóa ra còn có kẻ còn không biết săn sóc hơn cả nàng.
“Ngươi lại còn biết cười.”
Giọng nói nhẹ như gió thoảng bên tai khiến Trình Lệnh Tuyết thoáng sững người.
Nàng cúi đầu nhìn, hóa ra là công tử.
Công tử ngồi trên xe lăn, ánh mắt đào hoa phản chiếu bầu trời trong xanh, dung mạo nhã nhặn, như được chạm khắc từ ngọc. Ánh mắt hắn dừng trên khuôn mặt giả dạng thiếu niên của nàng, khiến nàng đột nhiên có ảo giác – như thể giữa họ thực sự có mối liên hệ thân cận nào đó.
Cảm giác này… thực kỳ lạ.
Giữa mày Trình Lệnh Tuyết cung kính, thân lại không khống chế được mà muốn lùi xa hắn một chút. Chưa đủ thành thạo, nàng cẩn thận hỏi dò:
“Công tử cũng thấy buồn cười sao?”
Công tử không rời mắt, chỉ lẳng lặng đánh giá nàng. Trong đôi mắt trầm tĩnh gần như tách biệt khỏi nhân gian.
“Hóa ra không chỉ biết cười, còn biết nói chuyện phiếm nữa.”
“……”