Cơ Nguyệt Hằng nhìn chăm chú hai đoá hồng đang nhô lên xinh xắn, ánh mắt mang theo trêu chọc:
“Bí mật của ta… chính là máu của ta.”
Trình Lệnh Tuyết hất tay hắn ra.
“Máu của ngươi thì liên quan gì đến cổ?”
Hắn vẫn dịu dàng mà giữ chặt nàng, không giấu giếm điều gì, chậm rãi nói ra bí mật của mình:
“Năm ta bốn tuổi, trúng phải một loại kỳ độc vô giải, vốn đã định là phải chết. Nhờ mẫu thân dùng độc dẫn độc, nhiều năm tưới linh dược phối cùng Tịnh Tà Châu để áp chế, ta mới có thể sống yên ổn đến mười chín tuổi. Bởi vậy, trong máu ta vừa dược vừa độc. Với người trúng độc mà nói, đó là thuốc; với người chưa trúng độc, lại là độc. Đa số độc dược trên đời đều vô dụng với ta, bao gồm cả những loại cổ độc thông thường.
“Người nuôi cổ nếu không hiểu điều này, lại chưa đủ thành thục, thì khi hạ cổ lên người ta, cổ sẽ rơi vào trạng thái trầm miên, không hiện cổ ấn. Bởi vậy dù cổ trong người ngươi vẫn còn sống, nhưng cũng không thể phát độc được.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play