“Lệnh Tuyết.”
Một tiếng gọi trầm thấp, không quá gần gũi cũng chẳng xa cách, như vừa vặn gãi trúng nơi ngứa ngáy trong lòng người. Nhưng Trình Lệnh Tuyết lại cảm thấy, so với việc hắn nhẹ nhàng gọi nàng “Trúc Tuyết” trước kia, tiếng “Lệnh Tuyết” này lại khiến nàng nghẹn ở ngực, khó nói nên lời.
Trên xe ngựa tiến đến bến hồ, nàng bị hắn gọi một tiếng lại một tiếng “Lệnh Tuyết”, đến nỗi phương hướng cũng muốn lạc mất.
Nàng thầm thở dài.
Công tử bởi vì cái tên “Trúc Tuyết” mà đối với nàng tín nhiệm mười phần, mà mỗi lần nàng thành công giấu được sự thật, trong lòng lại càng thêm một phần bất an.
Có lẽ là vì nàng có tật giật mình.
Trình Lệnh Tuyết quay đầu:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT