Trời chưa sáng hẳn.
Ánh trăng còn sót lại lẫn cùng sắc trời tờ mờ rạng đông, soi lên lưỡi kiếm, phản chiếu tia sáng bạc mờ ảo.
Ánh sáng lạnh kia chiếu lên giường, phủ khắp thân người trên sập, vừa vặn dừng lại nơi một vòng nguyệt huyền tựa xương quai xanh. Xương quai xanh mảnh khảnh, dưới ánh kiếm lấp lánh, yếu ớt mà kiên cường.
Gió nhẹ từ cửa sổ phất vào.
Tựa như bàn tay lành lạnh, len lỏi qua vạt áo hé mở, lướt qua ngực nàng, mang theo hờ hững, gây nên cảm giác tê dại.
Lạnh lẽo từ giấc mộng dần kéo về thực tại.
Trình Lệnh Tuyết không nhịn được kéo chặt vạt áo, muốn gạt đi bàn tay đang cầm kiếm trong mộng kia.
Thật đáng sợ.
Nàng… nàng thế mà mộng thấy công tử đến!
Hắn thần sắc đạm mạc, ngồi nghiêng nơi mép sập, tay cầm lãnh kiếm, động tác vô tình mà xa cách đẩy vạt áo nàng ra, để lộ bọc ngực vải thô cùng sắc áo xanh đen dính đất bụi.
Hắn vẫn nhìn nàng như khi ban ngày, ánh mắt một tấc một tấc dời xuống, như hàn quang kiếm bạc dưới ánh trăng, chầm chậm du tẩu trên thân thể trần trụi của nàng, sau cùng dừng lại nơi trước ngực đang phập phồng — đúng vào chỗ ấn độc màu đỏ tươi kia.
Rồi hắn mở miệng, nhưng âm thanh thốt ra, lại là giọng nghiêm nghị cảnh báo của Đình Tùng:
“Công tử ghét nhất là bị lừa.”
“Mà ngươi, không chỉ nữ cải nam trang, lại còn tiếp cận công tử chỉ để điều tra cổ độc!”
Kiếm quang chợt lóe qua sát mắt nàng.
Nhưng cho dù trong mộng, Trình Lệnh Tuyết cũng không hề run sợ — kiếm thuật và khinh công của nàng đều xuất chúng, đến cả Đình Tùng cũng không chắc đã bắt được.
Nàng nhẹ nhàng tung người nhảy dựng lên.
Thế nhưng — lại quên một điều quan trọng.
Chỉ thấy vị công tử đang ngồi ngay ngắn trên xe lăn kia nhẹ nhướng hàng mi dài, ngay sau đó...
Hắn đột nhiên hóa thành một con cổ trùng khổng lồ, hình dạng kỳ dị, há miệng to nuốt chửng nàng vào bụng!
Con sâu kia thật ra thoạt trông cũng có phần ngây ngô, nhưng so với khí chất ban đầu của công tử thì — xấu khủng khiếp.
Nàng không phải vì bị dọa mà tỉnh.
Mà là bị… xấu đến tỉnh.
Nhưng giấc mộng đó, tựa như nét bút thủy mặc vô thanh vô sắc, dẫu chẳng hằn đen, cũng vẫn lưu lại trên trang giấy trắng cảm xúc của nàng một vệt ẩm nhòe, dù có hong khô, vẫn còn đọng lại nếp gấp mơ hồ.
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ cảm thấy cổ độc thật sự quá đỗi đáng sợ!
Nhưng đáng sợ hơn cả —— chính là công tử kia. Vị công tử văn nhược quý khí, nhìn qua yếu ớt dễ xô ngã, nhưng nghe đồn tên cái gì mà Cơ gia Lạc Xuyên , sản nghiệp của nhà họ trải dài khắp hai miền Nam – Bắc, nhãn tuyến như mạng lưới giăng khắp.
Nếu để hắn phát hiện ra thân phận thực sự của nàng, chỉ e cổ độc chưa kịp giải thì người đã bị bắt trở về.
Sau một hồi trầm ngâm, mãi đến khi phố chợ xa xa vang lên tiếng rao hàng ồn ã, Trình Lệnh Tuyết mới rảo bước tìm đến chỗ Đình Tùng.
Nghe nàng nói rõ ý định, Đình Tùng có chút kinh ngạc:
“Ra ngoài sao?”
Trình Lệnh Tuyết cụp mi, đôi hàng mi dài thanh lãnh buông xuống, xa cách mà phảng phất chút ngượng ngùng:
“Trước kia có nhờ người đi tìm thân thích, ước định nửa tháng sẽ có tin tức, nhưng nay đã quá hai mươi ngày, muốn đích thân hỏi lại.”
Nàng cũng hiểu, mới hôm qua bắt được mật thám, hôm nay nàng liền ra ngoài quả thực khiến người nghi ngờ. Nhưng khi ấy nàng cải trang chưa thật kỹ, nữ mật thám đã bị lộ trước, đêm qua lại gặp ác mộng, không thể nói là hoàn toàn không có khả năng thành thật.
Nên càng cần đề phòng, tự bảo vệ mình tốt hơn.
Đình Tùng không hỏi gì thêm, sảng khoái đáp ứng, còn đưa trước cho nàng ít bạc:
“Cẩn thận là được.”
Mang theo túi bạc trong ngực, tâm tình nhẹ nhõm hẳn, Trình Lệnh Tuyết rẽ bước đi vào một vùng chân núi vắng.
Căn nhà cỏ đổ nát, nhưng lại có khói bếp bốc lên.
Nàng giơ tay gõ cửa.
Một hán tử gầy gò, mặt đầy sẹo mở cửa, gằn giọng như hung thần ác sát:
“Ai đấy?!”
Trình Lệnh Tuyết điềm nhiên đáp:
“Ta tìm Giang Linh.”
Hán tử quét mắt sắc bén nhìn nàng, giọng thô lỗ cộc cằn:
“Không quen! Tìm sai chỗ rồi!”
“Ồ, vậy ta đi đây.”
Nàng bình tĩnh xoay người toan bước đi —— cổ tay đã bị kéo lại.
Hán tử nọ nghiến răng, cau mày, đôi mắt dữ tợn bỗng ẩn chứa... ủy khuất!
Bên dưới bộ râu rậm, cất lên giọng thiếu nữ mang vẻ oán trách:
“Cái đồ chết bầm! Bảo ngươi đi mà ngươi đi thật à?!”
Dứt lời, chẳng nề gì dáng vẻ hiện tại, liền nhào tới níu tay nàng, giọng nũng nịu:
“Sao đã về rồi?”
Giọng nữ dịu dàng phát ra từ mặt đại hán, còn vươn tay ra nắm lấy nàng thật thân thiết.
…Thật quái đản.
Trình Lệnh Tuyết da đầu tê rần, vội vàng hất tay ra:
“Sư tỷ, đừng… như vậy.”
Người đội mặt hán tử, nhưng ra tay ve vãn nàng.
Thật biến thái.
Giang Linh nhìn thấy sư muội lùi xa vẻ mặt khó chịu, càng thêm khoái trá cười vang:
“Sư muội ngươi cái tật sợ người lạ này, vậy mà còn dám tranh thủ lấy lòng công tử?!”
Dứt lời, nàng thành thạo gỡ bỏ lớp hóa trang, lộ ra khuôn mặt tú mỹ thiếu nữ.
“Rồi, nói đi, về gấp thế làm gì?”
Trình Lệnh Tuyết chậm rãi nói rõ:
“Bên người công tử vừa bắt được nữ mật thám giả nam, hắn vốn ghét nhất bị lừa dối, ta cần ngụy trang sao cho thật đến mức không thể nghi ngờ.”
Giang Linh nghe xong, lập tức cười đến xấu xa:
“Lần trước bảo ngươi thử món bảo bối ta mới làm, còn ngại ngùng đỏ mặt, giờ thì hối hận rồi phải không?”
Nói rồi lấy ra một khối da người giả.
Trình Lệnh Tuyết cắn răng nhận lấy.
Nàng không dám nhìn kỹ thứ đó, chỉ liếc một cái rồi lập tức quay người khép cửa sổ lại. Chiếc áo đen rơi xuống đất không một tiếng động, chủ nhân của nó nhẹ nhàng nhấc chân, dùng mũi chân đá vạt áo sang một bên. Mắt cá chân thon nhỏ lướt qua, trắng mịn như ngọc trúc.
Giang Linh không nghĩ nhiều, vô tình quay đầu lại:
“Đúng rồi, còn phải dán cả hầu kết ——”
Nào ngờ vừa quay lại đã thấy Trình Lệnh Tuyết đang cúi đầu bọc lại ngụy trang, da thịt trắng như tuyết hòa cùng tóc đen như mực, như một bức tranh thủy mặc — thanh nhã mà lạnh lùng.
Ánh mắt lãnh đạm, bóng dáng lặng lẽ trong căn nhà cỏ tối tăm, đẹp đến ma mị, hệt như đóa sen yêu thần bí dưới ánh trăng. Không ngờ sư muội bình thường thanh lãnh là thế, vậy mà… vừa cởi y phục lại có thể mê hoặc người đến vậy.
Biết nàng vốn hay câu nệ, Giang Linh định xoay người tránh đi. Thế nhưng ánh mắt đang di chuyển bỗng khựng lại.
Trên xương bướm sau lưng sư muội, là một vết sẹo dài chừng nửa thước, tựa như vết nứt trên bình ngọc sứ, nhìn mà ghê người.
“Cái này… khi nào bị thương vậy?”
Trình Lệnh Tuyết vội vàng khoác áo ngoài lên người, giọng nhàn nhạt:
“Là vết thương cũ từ lâu, đã lành từ sớm rồi.”
Giang Linh không hỏi thêm.
Sư muội nàng xưa nay vốn như vậy.
Đối người chân thành, nhưng lại giữ khoảng cách. Kẻ chưa quen muốn gần gũi, e rằng còn khó hơn lên trời. Mà đã thân thiết, cho dù chỉ là hàn huyên mấy lời, nàng cũng đáp chuyện tử tế. Nhưng nếu chạm đến điều nàng không muốn nói, dù là ai, nàng cũng không để lộ sắc mặt, chỉ lặng lẽ đổi sang đề tài khác.
Loại câu nệ đó… thật khiến người lo lắng.
Giang Linh nhíu mày, trong giọng nói mang theo trầm trọng lo âu:
“Chỉ có nửa năm. Vạn nhất vị công tử kia cũng là người tính tình gần xa khó dò như muội thì phải làm sao?”
Trình Lệnh Tuyết khẽ thở dài trong lòng.
Tính tình công tử đích xác là kiểu gần như xa. Không, nàng ở bên hắn hai mươi ngày, thật ra hắn cũng chưa từng thực sự nhìn nàng lấy một cái —— gần như xa cũng không tính đến.
Không muốn để sư tỷ phải lo lắng, nàng khẽ cười trấn an:
“Công tử kia nhìn thì ngốc, lại lắm tiền, dễ gạt lắm.”
Giang Linh hiểu rõ nàng nhất, vừa nghe đã biết sư muội chỉ nói điểm tốt, giấu nhẹm điểm xấu, giữa chân mày càng thêm lo lắng.
“Quả nhiên bị ta đoán trúng rồi.”
Sư muội lựa chọn vào phủ công tử làm hộ vệ, chẳng qua vì nàng không giỏi giao tế, nịnh nọt a dua lại càng không thể, chỉ có thể dựa vào thực lực bảo hộ để tranh thủ tín nhiệm.
Nhưng Trình Lệnh Tuyết tuy võ công cao, lại chỉ biết lặng lẽ làm việc, không giỏi tranh công —— thật khiến người đau đầu thay.
Giang Linh lại nhớ đến bóng dáng kinh diễm vừa rồi thoáng thấy, cảm thấy vô cùng đáng tiếc:
“Sư muội, muội vốn nên sớm dùng thân nữ nhi mà tiếp cận công tử ấy. Muội có dung mạo thế kia, lại một thân bản lĩnh, những vị quý công tử kia tất nhiên sẽ thấy hiếu kỳ. Chỉ cần khiến hắn động tâm, tin tưởng cũng đâu còn xa…”
Lời còn chưa dứt, sư muội như nghĩ đến điều gì, bất chợt siết chặt vạt áo đen trong tay.
Giang Linh thoáng chấn động —— từ đôi mắt hờ hững của Trình Lệnh Tuyết, bỗng nhìn thấy quá nhiều cảm xúc xao động.
Hoảng hốt, lúng túng, ngượng ngùng, phẫn nộ…
Còn có một nỗi ảo não thật sâu.
Trình Lệnh Tuyết khẽ đưa tay sờ lên vết sẹo sau lưng.
Lời của sư tỷ, như cục đá rơi xuống lòng nước tĩnh, khơi dậy từng đợt gợn sóng.
Bên tai nàng, như còn văng vẳng tiếng thiếu niên áo gấm ôn hòa khẽ gọi:
“Thập Nhất cô nương.”
Thế nhưng âm thanh ấm áp ấy lại nhanh chóng bị thiếu nữ giận dữ thay thế thành “Tiện tì!”
Gợn sóng phút chốc hóa thành bọt nước tung tóe. Vết thương sau lưng, như đang âm ỉ đau trở lại. Nhưng chỉ trong chốc lát, nàng đã ép mình đè xuống mọi gợn sóng, đưa tay vuốt phẳng nếp nhăn trên áo —— cũng như trong lòng.
“Sư tỷ, đừng lo. Ta biết nặng nhẹ, sẽ có chừng mực.”
Nàng nói vậy, chẳng qua là để an lòng người khác.
Bởi nàng thừa biết, nếu không thật sự cần thiết, nàng sẽ không bao giờ đặt hy vọng vào sự thương hại của kẻ khác mà mong thoát khỏi biển khổ.
Sư phụ từng dặn ——
Đám công tử ca có được quá nhiều, thứ họ gọi là yêu thích chẳng qua chỉ là hứng thú lúc đầu. Cường thủ hào đoạt, nay ba mai bốn —— đó mới là bản tính thật sự của họ.
Một quý công tử có thể tín nhiệm hộ vệ, nhưng làm sao có thể thực tâm tín nhiệm một món đồ chơi trong tay chứ?
Minh bạch tất cả, mắt hạnh của nàng lại dần phủ lên một tầng kiên định cùng ngạo nghễ — tựa hồ người dao động khi nãy chẳng phải là nàng.
Chỉ trong chớp mắt, vậy mà lúc này trong đôi mắt hạnh lại phủ đầy vẻ kiên định và ngạo nghễ. Người yếu đuối ban nãy tựa hồ không phải nàng. Trong khoảnh khắc, Trình Lệnh Tuyết lại hiện lên như thiếu niên lang ngọc lập cầm kiếm – khi thì lạnh nhạt, cô độc quyết tuyệt, khi lại dè dặt, thanh lãnh mà nghiêm trang.
Nàng nhanh chóng trở lại biệt viện.
Đình Tùng không ngờ Trúc Tuyết lại trở về nhanh đến vậy.
Lúc hỏi tới, thiếu niên chỉ cụp mắt xuống, giọng nhàn nhạt:
“Không có tin tức, không tìm được.”
Đình Tùng trầm ngâm nhìn theo bóng thiếu niên đơn độc khuất sau tàng cây, dáng người cao ráo khuất vào giữa rặng trúc xanh, mang ủng bước qua hành lang, cuối cùng dừng lại trước thuỷ tạ.
Hắn cúi người bẩm lại:
“Công tử, hắn đã trở lại, nói là không tìm thấy gì. Ngài xem… lời này là thật hay giả?”
Cơ Nguyệt Hằng không quay đầu lại:
“Ngươi đa nghi quá rồi. Đối với ân nhân, cũng nên tốt một chút.”
Đình Tùng thoáng nghẹn lời. Tuy công tử nói vậy, nhưng ai trong bọn họ chẳng rõ — Trúc Tuyết tuy là người từ tay sơn phỉ cứu công tử, nhưng lại đến quá mức khéo léo.
Công tử để hắn ở lại bên người làm hộ vệ, ngoài mặt là báo ân, thực chất càng giống như muốn “dẫn xà vào động”.
Tựa như những mật thám trước kia vậy.
Nhìn bàn tay công tử giờ sạch sẽ không vướng chút bụi trần, Đình Tùng bất giác nhớ đến nữ mật thám trúng độc đêm qua, môi thâm tím, thần trí rã rời — sống lưng liền lạnh toát.
Khi trầm mặc, Cơ Nguyệt Hằng khẽ nâng tay, đầu ngón tay chậm rãi lướt qua cổ tay áo.
Nơi đó giờ trắng lạnh như tuyết, song một tháng trước, lại từng có một sợi tơ hồng lặng lẽ ẩn hiện tại nơi này.
Hắn nhẹ nhàng thở dài:
“Lâu như vậy vẫn chưa xuất hiện… chẳng lẽ thật sự là… đã chết rồi sao?”
Câu ấy khiến Đình Tùng bất giác nghĩ đến cổ độc quái dị kia.
Loại cổ đó thật kỳ quặc — điều kiện để giải cổ là phải giành được tín nhiệm của đối phương. Không chỉ vậy, nếu người trúng mẫu cổ đã chết, kẻ mang tử cổ sẽ bị hao tổn gân mạch. Nhưng ngược lại, nếu tử cổ chết, thì người mang mẫu cổ lại hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Tựa hồ cổ độc kia vốn thiên vị mẫu cổ.
Nhưng… là ai đã hạ cổ cho công tử?
Và ai… là kẻ đang mang tử cổ?
Đình Tùng đoán mãi không ra, chỉ đành nói:
“Công tử có bảo châu trăm độc bất xâm, hoàn toàn không cần lo phát độc. Vậy sao còn khổ tâm vì một người chẳng mấy liên quan?”
“Lo lắng?”
Một tiếng nhẹ nhàng ấy thốt ra từ đầu lưỡi Cơ Nguyệt Hằng, chẳng mang theo chút nhiệt độ, nhưng lại thấp thoáng ý vị trách thương trời đất.
Ngừng lại một chút, hắn chậm rãi hỏi:
“Ngươi nói… là Trúc Tuyết sao?”